Chương 4 - Đá Ngũ Sắc
500 người tham gia vào ban đầu, giờ đây căn phòng chỉ còn lại 128 người, có đến 372 cô gái xem như mất đi cơ hội thứ hai để thay đổi cuộc sống bản thân, mặc khác, 372 người bị loại cũng tương đương với số tiền 37,2 tỷ NDT đang nằm trong ống heo thuỷ tinh, ánh sáng vàng lung linh toả ra trong đêm tối, xoa dịu đi tinh thần giúp tất cả ngủ ngon hơn, hoặc cũng có thể là thứ khiến họ gặp phải những cơn ác mộng kinh khủng nhất.
Ngày thứ ba kể từ khi bị bắt cóc đến hòn đảo, Cảnh Điềm ngồi
tại giường chậm rãi nhai lấy phần thức ăn được cung cấp, buổi sáng hôm nay là
món ngũ cốc trộn với sữa tươi, trước đó mọi người đều đã kết thúc việc vệ sinh
cá nhân của mình trong thời gian 10 phút quy định, những cô gái khác của đội
cũng tập trung lại với nhau để trò chuyện và nghỉ ngơi. Đến buổi trưa, thức ăn
có vẻ giàu dinh dưỡng hơn với lần này là một phần canh sủi cảo thơm ngát đầy ụ
nhân thịt cùng hải sản, trong lúc mọi người đều thoả mản tận hưởng, Dương Tử đột
nhiên dừng lại, hạ thấp giọng, chỉ để cho những người xung quanh có thể nghe được:
“Mọi người, cố gắng giữ cảm xúc, tôi nghĩ tôi biết được trò
chơi tiếp theo là gì”
Một vài người sững sờ, chén canh trong tay hơi sóng sánh, nhưng
cũng rất may mắn Dương Tử đã cảnh báo trước đó, tất cả cùng nhìn về phía cô
nàng, Dương Tử nhẹ gật đầu tiếp tục nói:
“Đừng nhìn loạn, cứ nghe tôi nói trước đã, những bức tường
trong căn phòng này có những hình vẽ được vẽ nên bằng bột phát sáng, vào buổi tối
khi đèn tắt, ánh sáng từ ống heo sẽ khiến chúng dần dần hiện ra, nhưng cũng
không quá rõ ràng, theo quan sát của tôi trong hai ngày nay, đã có ba trò chơi
mà tôi có thể lờ mờ nhận ra bao gồm trò đầu tiên, hoa bỉ ngạn, trò hôm qua, và
trò tiếp theo nếu tôi đoán không sai, có thể sẽ là bắn bi, hoặc trò chơi liên
quan đến những viên bi. Những bức tường khác cũng có hình ảnh nhưng đang bị người
chơi khác che mất, tạm thời không thể nhìn rõ”
Lệ Dĩnh chợt nghĩ ra điều gì đó – “Bắn bi? Có khi nào họ sẽ
yêu cầu chúng ta chiến thắng số bi của đối phương không?”
“Rất có thể” – Trịnh Sảng đồng tình với suy nghĩ của đối
phương.
“Nếu vậy chúng ta nên lập thành một nhóm lớn hoặc nhiều
nhóm nhỏ theo luật chơi, như vậy có thể tăng cao khả năng chiến thắng” – Lộ Tư tiếp
lời
Cảnh Điềm gật đầu – “được, bây giờ chúng ta cùng nhau suy
nghĩ, liệt kê những luật chơi có thể xảy ra, và giải pháp tương ứng để đối phó”
Mọi người thay nhau đưa ra những luật chơi bản thân có thể
suy nghĩ được, cũng như thảo luận cách thức để có thể lách luật nhằm tìm ra cách
chiến thắng sau cùng, rất nhanh thì buổi chiều cũng đến, một lần nữa những người
chơi bị yêu cầu di chuyển đến máy quét chụp ảnh, vẫn chiếc váy ngủ bằng lụa, cho
trứng rung vào hạ bộ, nhưng lần này, bọn họ còn bị yêu cầu phải trói chặt tay
phía trước bằng một mảnh lụa, sau đó di chuyển đến một khu vực mới, nơi được
xây dựng thành một khu dân cư nhỏ theo lối kiến trúc cổ với những con đường bằng
đất.
“Chào mừng các bạn đến với trò chơi tiếp theo, đầu tiên, các
bạn có 5 phút để tìm đồng đội, tạo thành một nhóm 2 người, sau đó di chuyển đến
khu vực đã được chỉ định, thời gian bắt đầu”
Nhóm Cảnh Điềm nhìn lẫn nhau, nhẹ gật đầu, 7 người nhanh
chóng đạt thành thống nhất, Cảnh Điềm trở thành đồng đội với Lộ Tư, Trịnh Sảng
với Dương Tử, Lệ Dĩnh với Băng Băng, và Tịnh Y sẽ phải tìm cho mình một đồng đội
riêng, sau cùng cô nàng cũng chọn được một người, Nhiệt Ba mang số hiệu 050.
“Thời gian đã hết, các đội chơi nhanh chóng tìm lấy khu vực
đã được của mình, trò chơi tiếp theo mang tên: Đá Ngũ Sắc, trong thời gian 20
phút quy định, có thể sử dụng bất cứ cách chơi nào, thành công giành lấy đi toàn
bộ số đá ngũ sắc của đối phương tổng cộng 10 viên, sẽ trở thành người chiến thắng,
sau mỗi lần mất đi đá ngũ sắc, trứng rung sẽ tăng dần tần suất hoạt động.”
Nhiều người chơi cảm thấy bị shock, không ngờ luật chơi lại
yêu cầu họ giành lấy toàn bộ số đá của đồng đội, thay vì cả hai cùng nhau đi cướp
lấy số đá ngũ sắc của đội khác, nhưng chuyện đã rồi, cũng không có cách nào để
thay đổi, bọn họ phải chấp nhận và chiến đấu cho bản thân. Ngược lại, những
thành viên nhóm Cảnh Điềm tỏ ra rất điềm tĩnh, luật chơi này hoàn toàn nằm
trong suy tính của bọn họ, lần theo những gì luật chơi yêu cầu, tất cả bảy người
có thể dễ dàng thông qua bằng cách lách qua khe hở.
Luật chơi chỉ yêu cầu bọn họ giành lấy số đá ngũ sắc của đối
phương, lại không nói rằng phải giữ được số đá của bản thân, dựa vào đó, toàn
nhóm đã nghĩ ra một cách chơi rất đơn giản, đoán đá, mỗi người sẽ lấy từ trong
túi lụa ra một số lượng đá bất kỳ, nếu cả hai đều đoán đúng số đá trong tay của
đối phương là chẵn hay lẻ, xem như là hoà, còn nếu một trong hai đoán trật, số
đá trong tay của họ sẽ thuộc về đối phương, với cách chơi này, cả đội chỉ cần
thay phiên nhau đoán chính xác và đoán sai số đá của đối phương, thẳng đến khi
10 viên đá của bản thân được chuyển sang cho đối phương và ngược lại, khi đó,
chỉ cần thong thả chờ đến khi thời gian kết thúc. Việc làm sao để có thể đoán
chính xác số đá trong tay đối phương là chẵn hay lẻ lại càng đơn giản hơn, mỉm
cười là chẵn, nghiêm túc sẽ là lẻ.
Trong lúc các đồng đội khác dễ dàng cùng nhau vượt qua, Tịnh
Y lại có vẻ khó khăn hơn, đồng đội của cô nàng là một người xa lạ, tuy vậy, đã
đi được đến đây, bản thân Tịnh Y cũng không muốn đánh liều, cô cho đối phương biết
cách chơi mình mong muốn, cũng là cách đơn giản nhất để cả hai có thể cùng nhau
vượt qua mà không cần phải liều mạng ngươi sống ta chết.
Nhiệt Ba – “tại sao tôi phải tin cô?”
“Cô có thể không tin, không sao cả, cùng lắm thì một trong
hai chúng ta sẽ bị loại mà thôi, có thể là tôi, nhưng cũng có thể là cô.”
“Vậy tại sao cô không nghĩ là tôi có thể dễ dàng đánh bại
cô, trực tiếp loại đi một kẻ ngáng đường?”
“Nếu cô nghĩ mình có thể, cứ việc thử” – Tịnh Y cười lạnh,
dùng thuật tâm lý với tôi, cô còn non lắm cô gái.
“Được, tôi tạm tin cô, tốt nhất đừng giở trò, nếu không,
tôi sẽ đổi sang cách chơi khác, hoặc ngừng lại, khi đó, cả hai chúng ta đều sẽ
cùng nhau…cô hiểu chứ.” – Nhiệt Ba làm dấu hiệu đưa tay ngang cổ.
“Tất nhiên, tôi không muốn đánh liều cơ hội của bản thân,
tôi cũng biết sợ kia mà” – Tịnh Y tỏ ra thân thiện.
…
Cảnh Điềm – “chẵn hay lẻ?”
Lộ Tư: “chẵn, vậy còn của tôi thì sao?”
“Lẻ” – cô nàng cố tình đoán sai, sau đó cả hai cùng xoè
lòng bàn tay để lộ số đá bên trong.
“Ai ui” – trứng rung hoạt động khiến cô nàng run rẩy
…
Trịnh Sảng run run một tay che lấy hạ bộ, một tay nắm lấy một
vài viên đá ngũ sắc – “chẵn hay lẻ?”
Dương Tử che miệng cười – “chẵn, của tôi là chẵn hay lẽ?”
“Chẵn”
“Ùm…úm, đáng ghét” – Dương Tử giật bắn sau khi công bố kết
quả.
…
Lệ Dĩnh cùng Băng Băng lúc này đã hoàn thành mục tiêu,
gương mặt đỏ ửng, thở dốc nhìn lấy đối phương.
…
Tịnh Y mỉm cười đưa đôi tay bị trói đến trước mặt Nhiệt Ba
– “đoán xem?”
“Là…chẵn”
“Làm gì mà ấp úng vậy, không tin tưởng tôi sao?” – cô nàng
lắc nhẹ bàn tay, những viên đá va chạm vào nhau tạo ra âm thanh vui tai.
“Hừ, vậy trong tay của tôi là chẵn hay lẻ?”
“Lẻ”
Nhiệt Ba xoè lòng bàn tay, bên trong có 2 viên đá, là chẵn.
“Ư..ưm...” Tịnh Y cắn môi, run rẩy đưa đá của mình cho đối
phương.
Theo thời gian, 20 phút quy định dần trôi về giai đoạn cuối,
không ngoài dự đoán, toàn bộ nhóm Cảnh Điềm cùng Nhiệt Ba đều được thông qua,
những người thua cuộc, tất nhiên rồi, vòng cổ tạo ra dòng điện khiến bọn họ bất
tỉnh, những người áo đỏ cũng không thể lật lọng, bẻ cong lời nói, tin tức tất cả
thành viên của bốn đội đều vượt qua trò chơi khiến những người chơi khác tỏ ra
ngạc nhiên, thậm chí ghen ghét, phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng không dám nói ra,
đành phải âm thần nuốt vào bên trong.
Từ 128 người ban đầu, sau trò đá ngũ sắc, hiện tại chỉ còn
lại 68 người. Nhóm Cảnh Điềm nhìn nhau mỉm cười, nhất là Dương Tử, cô nàng được
những thành viên khác giơ ngón cái thể hiện sự khâm phục, lần này, tất cả người
chơi đều tỏ ra bất ngờ khi lại được đưa đến bãi biển hôm qua để nghỉ ngơi, thư
giãn. Với lý do chủ nhân của hòn đảo muốn đưa bọn họ một cơ hội thứ hai để sửa
sai, nhưng chắc chắn sẽ không được thoải mái như lần đầu, đôi tay vẫn sẽ bị
trói như trước. Không có áo khoác che nắng, chỉ có những ly nước ép.
Buổi thư giãn diễn ra trong không khí rất yên bình, có thể
dễ dàng hiểu được, những người chơi cũng không ngu xuẩn, trừ khi ngươi có nước
bên trong đầu, muốn bị trừng phạt thì cứ tự nhiên mà nổi loạn, tình trạng thê
thảm của Tử Di chính là tấm gương không thể chân thật hơn cho những ai đang có
suy nghĩ bản thân có thể chống lại thế lực này.
Sau một tiếng ở bãi biễn, tất cả được đưa về phòng tắm, vệ
sinh cá nhân cũng như tẩy rửa lại thân thể bằng nước sạch, để phòng ngừa biến cố
có thể xảy đến bất cứ khi nào, đa số người chơi đều không đóng kín cửa nhà tắm,
thậm chí để cửa mở, trong lúc thư thả đắm mình dưới làn nước vòi hoa sen, Nhiệt
Ba nghe thấy âm thanh la hét của Tịnh Y, nhìn về phía xa, có vẻ như một ai đó
đang cố gắng đóng lại cánh cửa nhà tắm của cô nàng trong khi Tịnh Y lại muốn mở
tung chạy ra ngoài, trong tay của cô ta còn có…một chiếc chìa khoá, rõ ràng đây
là một trò chơi khác của đám người áo đỏ, nhằm mục đích loại thêm một số người
chơi xui xẻo. Tổng cộng có tám chiếc đặt ngẫu nhiên trong các phòng tắm kèm một
tờ giấy chống thấm nước chứa nội dung, để những người chơi tự tàn sát lẫn nhau.
Nhiệt Ba mỉm cười, xông đến đấm thẳng vào bụng của cô gái
kia, đối phương gục xuống ho khan, Tịnh Y nhân cơ hội tung cửa chạy ra ngoài
“Cám ơn” - tức giận, Tịnh Y ném cô gái đó vào trong phòng tắm,
đóng cửa, nhận lấy chìa khoá do Nhiệt Ba đưa đến, cho vào tay nắm khoá lại – cạch
– xoay 1 vòng, chìa khoá lập tức gãy đôi, đồng nghĩa với việc cô gái kia sau thời
gian quy định nếu vẫn không thể thoát ra, xem như bị loại.
Những nơi khác cũng xảy ra cảnh tương tự, Lộ Tư trong phòng
tắm cũng có một chiếc chìa khoá, cô nàng thành công loại đi một người chơi
khác, cả nhóm lập tức tập trung lại với nhau, thành công thoát đi một kiếp nạn.
“Mọi người không sao chứ” – Băng Băng lo lắng nhìn xung
quanh
“Tôi không sao” – Dương Tử lắc đầu
“Chuyện gì xảy ra vậy, tự dưng lại đánh nhau” – Lệ Dĩnh có
vẻ bình tĩnh hơn hẳn những người khác.
Lộ Tư ngắn gọn giải thích, sau khi nghe xong, mọi người
không khỏi dâng lên một trận ác hàn, cái bọn người này, quả nhiên đều là ác quỷ,
giỏi nhất chính là đùa giỡn với tinh thần của người khác.
Những người chơi còn lại tìm cách tấn công lẫn nhau, túm
tóc, tát vào mặt, dùng số lượng đè ép,…với chỉ mục đích duy nhất tìm ra những
người đang giữ chìa khoá, cướp lấy hoặc hợp tác cùng nhau để loại một ai đó xui
xẻo.
Thẳng cho đến khi 8 người chơi ngẫu nhiên xem như đã bị loại,
bốn người áo đỏ khi này mới xuất hiện, bọn họ yêu cầu tất cả nhanh chóng hoàn
thành việc vệ sinh cá nhân, tập trung di chuyển trở về phòng lớn. Nhìn về phía ống
heo đã tăng thêm một lượng lớn tiền giấy, mỗi người trong lòng đều dâng lên những
suy nghĩ khác nhau.
Tối hôm đó, trong giai điệu du dương, cô gái hồ ly lười biếng
nằm trên giường, khoác một chiếc váy ngủ cực thiếu vải, lúc này điện thoại di động
đột nhiên vang lên, nhìn vào dãy số, cô nàng nở một nụ cười khinh bỉ.
“Bọn súc sinh…”
Nhấn nút chấp nhận, Cô nàng nhanh chóng đổi sang một chất
giọng ngọt ngào:
“Chào ngài…”