Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2021

Squid Game BDSM - Chương 4

Chương 4 - Đá Ngũ Sắc

500 người tham gia vào ban đầu, giờ đây căn phòng chỉ còn lại 128 người, có đến 372 cô gái xem như mất đi cơ hội thứ hai để thay đổi cuộc sống bản thân, mặc khác, 372 người bị loại cũng tương đương với số tiền 37,2 tỷ NDT đang nằm trong ống heo thuỷ tinh, ánh sáng vàng lung linh toả ra trong đêm tối, xoa dịu đi tinh thần giúp tất cả ngủ ngon hơn, hoặc cũng có thể là thứ khiến họ gặp phải những cơn ác mộng kinh khủng nhất.

Ngày thứ ba kể từ khi bị bắt cóc đến hòn đảo, Cảnh Điềm ngồi tại giường chậm rãi nhai lấy phần thức ăn được cung cấp, buổi sáng hôm nay là món ngũ cốc trộn với sữa tươi, trước đó mọi người đều đã kết thúc việc vệ sinh cá nhân của mình trong thời gian 10 phút quy định, những cô gái khác của đội cũng tập trung lại với nhau để trò chuyện và nghỉ ngơi. Đến buổi trưa, thức ăn có vẻ giàu dinh dưỡng hơn với lần này là một phần canh sủi cảo thơm ngát đầy ụ nhân thịt cùng hải sản, trong lúc mọi người đều thoả mản tận hưởng, Dương Tử đột nhiên dừng lại, hạ thấp giọng, chỉ để cho những người xung quanh có thể nghe được:

“Mọi người, cố gắng giữ cảm xúc, tôi nghĩ tôi biết được trò chơi tiếp theo là gì”

Một vài người sững sờ, chén canh trong tay hơi sóng sánh, nhưng cũng rất may mắn Dương Tử đã cảnh báo trước đó, tất cả cùng nhìn về phía cô nàng, Dương Tử nhẹ gật đầu tiếp tục nói:

“Đừng nhìn loạn, cứ nghe tôi nói trước đã, những bức tường trong căn phòng này có những hình vẽ được vẽ nên bằng bột phát sáng, vào buổi tối khi đèn tắt, ánh sáng từ ống heo sẽ khiến chúng dần dần hiện ra, nhưng cũng không quá rõ ràng, theo quan sát của tôi trong hai ngày nay, đã có ba trò chơi mà tôi có thể lờ mờ nhận ra bao gồm trò đầu tiên, hoa bỉ ngạn, trò hôm qua, và trò tiếp theo nếu tôi đoán không sai, có thể sẽ là bắn bi, hoặc trò chơi liên quan đến những viên bi. Những bức tường khác cũng có hình ảnh nhưng đang bị người chơi khác che mất, tạm thời không thể nhìn rõ”

Lệ Dĩnh chợt nghĩ ra điều gì đó – “Bắn bi? Có khi nào họ sẽ yêu cầu chúng ta chiến thắng số bi của đối phương không?”

“Rất có thể” – Trịnh Sảng đồng tình với suy nghĩ của đối phương.

“Nếu vậy chúng ta nên lập thành một nhóm lớn hoặc nhiều nhóm nhỏ theo luật chơi, như vậy có thể tăng cao khả năng chiến thắng” – Lộ Tư tiếp lời

Cảnh Điềm gật đầu – “được, bây giờ chúng ta cùng nhau suy nghĩ, liệt kê những luật chơi có thể xảy ra, và giải pháp tương ứng để đối phó”

Mọi người thay nhau đưa ra những luật chơi bản thân có thể suy nghĩ được, cũng như thảo luận cách thức để có thể lách luật nhằm tìm ra cách chiến thắng sau cùng, rất nhanh thì buổi chiều cũng đến, một lần nữa những người chơi bị yêu cầu di chuyển đến máy quét chụp ảnh, vẫn chiếc váy ngủ bằng lụa, cho trứng rung vào hạ bộ, nhưng lần này, bọn họ còn bị yêu cầu phải trói chặt tay phía trước bằng một mảnh lụa, sau đó di chuyển đến một khu vực mới, nơi được xây dựng thành một khu dân cư nhỏ theo lối kiến trúc cổ với những con đường bằng đất.

“Chào mừng các bạn đến với trò chơi tiếp theo, đầu tiên, các bạn có 5 phút để tìm đồng đội, tạo thành một nhóm 2 người, sau đó di chuyển đến khu vực đã được chỉ định, thời gian bắt đầu”

Nhóm Cảnh Điềm nhìn lẫn nhau, nhẹ gật đầu, 7 người nhanh chóng đạt thành thống nhất, Cảnh Điềm trở thành đồng đội với Lộ Tư, Trịnh Sảng với Dương Tử, Lệ Dĩnh với Băng Băng, và Tịnh Y sẽ phải tìm cho mình một đồng đội riêng, sau cùng cô nàng cũng chọn được một người, Nhiệt Ba mang số hiệu 050.

“Thời gian đã hết, các đội chơi nhanh chóng tìm lấy khu vực đã được của mình, trò chơi tiếp theo mang tên: Đá Ngũ Sắc, trong thời gian 20 phút quy định, có thể sử dụng bất cứ cách chơi nào, thành công giành lấy đi toàn bộ số đá ngũ sắc của đối phương tổng cộng 10 viên, sẽ trở thành người chiến thắng, sau mỗi lần mất đi đá ngũ sắc, trứng rung sẽ tăng dần tần suất hoạt động.”

Nhiều người chơi cảm thấy bị shock, không ngờ luật chơi lại yêu cầu họ giành lấy toàn bộ số đá của đồng đội, thay vì cả hai cùng nhau đi cướp lấy số đá ngũ sắc của đội khác, nhưng chuyện đã rồi, cũng không có cách nào để thay đổi, bọn họ phải chấp nhận và chiến đấu cho bản thân. Ngược lại, những thành viên nhóm Cảnh Điềm tỏ ra rất điềm tĩnh, luật chơi này hoàn toàn nằm trong suy tính của bọn họ, lần theo những gì luật chơi yêu cầu, tất cả bảy người có thể dễ dàng thông qua bằng cách lách qua khe hở.

Luật chơi chỉ yêu cầu bọn họ giành lấy số đá ngũ sắc của đối phương, lại không nói rằng phải giữ được số đá của bản thân, dựa vào đó, toàn nhóm đã nghĩ ra một cách chơi rất đơn giản, đoán đá, mỗi người sẽ lấy từ trong túi lụa ra một số lượng đá bất kỳ, nếu cả hai đều đoán đúng số đá trong tay của đối phương là chẵn hay lẻ, xem như là hoà, còn nếu một trong hai đoán trật, số đá trong tay của họ sẽ thuộc về đối phương, với cách chơi này, cả đội chỉ cần thay phiên nhau đoán chính xác và đoán sai số đá của đối phương, thẳng đến khi 10 viên đá của bản thân được chuyển sang cho đối phương và ngược lại, khi đó, chỉ cần thong thả chờ đến khi thời gian kết thúc. Việc làm sao để có thể đoán chính xác số đá trong tay đối phương là chẵn hay lẻ lại càng đơn giản hơn, mỉm cười là chẵn, nghiêm túc sẽ là lẻ.

Trong lúc các đồng đội khác dễ dàng cùng nhau vượt qua, Tịnh Y lại có vẻ khó khăn hơn, đồng đội của cô nàng là một người xa lạ, tuy vậy, đã đi được đến đây, bản thân Tịnh Y cũng không muốn đánh liều, cô cho đối phương biết cách chơi mình mong muốn, cũng là cách đơn giản nhất để cả hai có thể cùng nhau vượt qua mà không cần phải liều mạng ngươi sống ta chết.

Nhiệt Ba – “tại sao tôi phải tin cô?”

“Cô có thể không tin, không sao cả, cùng lắm thì một trong hai chúng ta sẽ bị loại mà thôi, có thể là tôi, nhưng cũng có thể là cô.”

“Vậy tại sao cô không nghĩ là tôi có thể dễ dàng đánh bại cô, trực tiếp loại đi một kẻ ngáng đường?”

“Nếu cô nghĩ mình có thể, cứ việc thử” – Tịnh Y cười lạnh, dùng thuật tâm lý với tôi, cô còn non lắm cô gái.

“Được, tôi tạm tin cô, tốt nhất đừng giở trò, nếu không, tôi sẽ đổi sang cách chơi khác, hoặc ngừng lại, khi đó, cả hai chúng ta đều sẽ cùng nhau…cô hiểu chứ.” – Nhiệt Ba làm dấu hiệu đưa tay ngang cổ.

“Tất nhiên, tôi không muốn đánh liều cơ hội của bản thân, tôi cũng biết sợ kia mà” – Tịnh Y tỏ ra thân thiện.

Cảnh Điềm – “chẵn hay lẻ?”

Lộ Tư: “chẵn, vậy còn của tôi thì sao?”

“Lẻ” – cô nàng cố tình đoán sai, sau đó cả hai cùng xoè lòng bàn tay để lộ số đá bên trong.

“Ai ui” – trứng rung hoạt động khiến cô nàng run rẩy

Trịnh Sảng run run một tay che lấy hạ bộ, một tay nắm lấy một vài viên đá ngũ sắc – “chẵn hay lẻ?”

Dương Tử che miệng cười – “chẵn, của tôi là chẵn hay lẽ?”

“Chẵn”

“Ùm…úm, đáng ghét” – Dương Tử giật bắn sau khi công bố kết quả.

Lệ Dĩnh cùng Băng Băng lúc này đã hoàn thành mục tiêu, gương mặt đỏ ửng, thở dốc nhìn lấy đối phương.

Tịnh Y mỉm cười đưa đôi tay bị trói đến trước mặt Nhiệt Ba – “đoán xem?”

“Là…chẵn”

“Làm gì mà ấp úng vậy, không tin tưởng tôi sao?” – cô nàng lắc nhẹ bàn tay, những viên đá va chạm vào nhau tạo ra âm thanh vui tai.

“Hừ, vậy trong tay của tôi là chẵn hay lẻ?”

“Lẻ”

Nhiệt Ba xoè lòng bàn tay, bên trong có 2 viên đá, là chẵn.

“Ư..ưm...” Tịnh Y cắn môi, run rẩy đưa đá của mình cho đối phương.

Theo thời gian, 20 phút quy định dần trôi về giai đoạn cuối, không ngoài dự đoán, toàn bộ nhóm Cảnh Điềm cùng Nhiệt Ba đều được thông qua, những người thua cuộc, tất nhiên rồi, vòng cổ tạo ra dòng điện khiến bọn họ bất tỉnh, những người áo đỏ cũng không thể lật lọng, bẻ cong lời nói, tin tức tất cả thành viên của bốn đội đều vượt qua trò chơi khiến những người chơi khác tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí ghen ghét, phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng không dám nói ra, đành phải âm thần nuốt vào bên trong.

Từ 128 người ban đầu, sau trò đá ngũ sắc, hiện tại chỉ còn lại 68 người. Nhóm Cảnh Điềm nhìn nhau mỉm cười, nhất là Dương Tử, cô nàng được những thành viên khác giơ ngón cái thể hiện sự khâm phục, lần này, tất cả người chơi đều tỏ ra bất ngờ khi lại được đưa đến bãi biển hôm qua để nghỉ ngơi, thư giãn. Với lý do chủ nhân của hòn đảo muốn đưa bọn họ một cơ hội thứ hai để sửa sai, nhưng chắc chắn sẽ không được thoải mái như lần đầu, đôi tay vẫn sẽ bị trói như trước. Không có áo khoác che nắng, chỉ có những ly nước ép.

Buổi thư giãn diễn ra trong không khí rất yên bình, có thể dễ dàng hiểu được, những người chơi cũng không ngu xuẩn, trừ khi ngươi có nước bên trong đầu, muốn bị trừng phạt thì cứ tự nhiên mà nổi loạn, tình trạng thê thảm của Tử Di chính là tấm gương không thể chân thật hơn cho những ai đang có suy nghĩ bản thân có thể chống lại thế lực này.

Sau một tiếng ở bãi biễn, tất cả được đưa về phòng tắm, vệ sinh cá nhân cũng như tẩy rửa lại thân thể bằng nước sạch, để phòng ngừa biến cố có thể xảy đến bất cứ khi nào, đa số người chơi đều không đóng kín cửa nhà tắm, thậm chí để cửa mở, trong lúc thư thả đắm mình dưới làn nước vòi hoa sen, Nhiệt Ba nghe thấy âm thanh la hét của Tịnh Y, nhìn về phía xa, có vẻ như một ai đó đang cố gắng đóng lại cánh cửa nhà tắm của cô nàng trong khi Tịnh Y lại muốn mở tung chạy ra ngoài, trong tay của cô ta còn có…một chiếc chìa khoá, rõ ràng đây là một trò chơi khác của đám người áo đỏ, nhằm mục đích loại thêm một số người chơi xui xẻo. Tổng cộng có tám chiếc đặt ngẫu nhiên trong các phòng tắm kèm một tờ giấy chống thấm nước chứa nội dung, để những người chơi tự tàn sát lẫn nhau.

Nhiệt Ba mỉm cười, xông đến đấm thẳng vào bụng của cô gái kia, đối phương gục xuống ho khan, Tịnh Y nhân cơ hội tung cửa chạy ra ngoài

“Cám ơn” - tức giận, Tịnh Y ném cô gái đó vào trong phòng tắm, đóng cửa, nhận lấy chìa khoá do Nhiệt Ba đưa đến, cho vào tay nắm khoá lại – cạch – xoay 1 vòng, chìa khoá lập tức gãy đôi, đồng nghĩa với việc cô gái kia sau thời gian quy định nếu vẫn không thể thoát ra, xem như bị loại.

Những nơi khác cũng xảy ra cảnh tương tự, Lộ Tư trong phòng tắm cũng có một chiếc chìa khoá, cô nàng thành công loại đi một người chơi khác, cả nhóm lập tức tập trung lại với nhau, thành công thoát đi một kiếp nạn.

“Mọi người không sao chứ” – Băng Băng lo lắng nhìn xung quanh

“Tôi không sao” – Dương Tử lắc đầu

“Chuyện gì xảy ra vậy, tự dưng lại đánh nhau” – Lệ Dĩnh có vẻ bình tĩnh hơn hẳn những người khác.

Lộ Tư ngắn gọn giải thích, sau khi nghe xong, mọi người không khỏi dâng lên một trận ác hàn, cái bọn người này, quả nhiên đều là ác quỷ, giỏi nhất chính là đùa giỡn với tinh thần của người khác.

Những người chơi còn lại tìm cách tấn công lẫn nhau, túm tóc, tát vào mặt, dùng số lượng đè ép,…với chỉ mục đích duy nhất tìm ra những người đang giữ chìa khoá, cướp lấy hoặc hợp tác cùng nhau để loại một ai đó xui xẻo.

Thẳng cho đến khi 8 người chơi ngẫu nhiên xem như đã bị loại, bốn người áo đỏ khi này mới xuất hiện, bọn họ yêu cầu tất cả nhanh chóng hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, tập trung di chuyển trở về phòng lớn. Nhìn về phía ống heo đã tăng thêm một lượng lớn tiền giấy, mỗi người trong lòng đều dâng lên những suy nghĩ khác nhau.

Tối hôm đó, trong giai điệu du dương, cô gái hồ ly lười biếng nằm trên giường, khoác một chiếc váy ngủ cực thiếu vải, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn vào dãy số, cô nàng nở một nụ cười khinh bỉ.

“Bọn súc sinh…”

Nhấn nút chấp nhận, Cô nàng nhanh chóng đổi sang một chất giọng ngọt ngào:

“Chào ngài…”

 

 - Sói Trắng -

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2021

Squid Game BDSM - Chương 3

 Chương 3 - Bãi Biển, Nổi Loạn Và Trừng Phạt

Thanh âm của những đợt sóng biển tràn lên bãi cát cộng hưởng với sự tươi mát từ những cơn gió mang đến đã phần nào làm hạ nhiệt đi sự căng thẳng đến từ tinh thần và thể xác mà những người chơi vừa phải trải qua. 153 mỹ nhân, nhiều người trong số đó chọn đắm mình xuống làn nước biển trong xanh để tẩy rửa chất bẩn trên cơ thể, phần còn lại chọn cho mình những ly nước trái cây thơm ngát, óng ánh đầy màu sắc, ngồi trên những chiếc ghế gỗ được che bởi bóng mát của chiếc dù lớn trò chuyện với nhau, từng người đều khoác một chiếc áo lụa mỏng lên người để che đi cái nắng, đã được cung cấp sẵn trên bàn từ ban đầu.

“Cheer” – nhóm 7 cùng một chỗ với nhau tận hưởng không khí chiến thắng, tuy nhiên ở hiện tại đội chỉ còn lại sáu người, do bốn trong tổng số mười thành viên còn sót lại đã quyết định rời đi trước đó để gia nhập vào người khác. Băng Băng tất nhiên cũng không có ý định giữ những kẻ như vậy ở lại đội ngũ, những người còn lại đều vui vẻ nâng ly. Khi tinh thần đã được thoải mái, mọi người cũng dần thả lỏng sự cảnh giác, chủ động tâm sự với nhau nhiều hơn, buổi tiệc cũng có sự xuất hiện của một người tuy lạ mà quen, Tịnh Y.

“Tôi có thể tham gia cùng các cô được không?” – cô nàng chủ động tiến đến ngỏ lời. Sau khi tham khảo ý kiến của từng thành viên, dưới sự thống nhất của Cảnh Điềm và Băng Băng mọi người đều đồng ý cho nàng ta vào nhóm.

“Cảnh Điềm, tôi nghe nói cô là hacker chuyên nghiệp sao?” Trịnh Sảng cất lời.

“Uhm, là thật, tuy nhiên tôi chỉ nhận những hợp đồng không dính líu đến những người vô tội”

“Vậy tại sao cô lại nhận lời đánh cắp vũ khí bí mật gì đó?”

“Chẳng phải đã nói rồi sao, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi không muốn phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại, vậy còn Dương Tử, cô thì sao? Ai ui…um” – Cảnh Điềm giật nảy dùng tay bịt chặt lấy miệng vì trứng rung lại hoạt động.

“Tôi khá giống với Băng Băng, cũng nắm một chức vụ rất cao trong một tập đoàn, phải rồi, Băng Băng, tôi…uhmmm hmmppp” lần này đến lượt Trịnh Sảng Dương Tử, Lộ Tư cùng nhau run rẩy.

“Ưm…tôi nhớ đã từng đọc đâu đó rằng cô đầu tư thua lỗ dẫn đến việc bị tập đoàn BOND sa thải đúng vậy không?”

Băng Băng nhẹ gật đầu, nhấp một ngụm nước cam nói: “Lãnh đạo không muốn làm theo kế hoạch mà tôi đề xuất, hiến đất cho những tổ chức từ thiện để xây trường học và bệnh viện, cũng như cung cấp tiền hàng tháng để duy trì thế nên bọn họ đã thuê người đe doạ những khách hàng của tôi. Tất cả kế hoạch đầu tư đều bị đóng băng hoặc đổ bể, cuối cùng, bọn họ dùng lí do đó để sa thải tôi và từ chối chi trả khoản nợ kia”

Từng người trong nhóm cũng dần dần mở lòng, nói ra những bí mật của riêng mình. Theo đó, Lệ Dĩnh vốn là một nữ cảnh sát, vì phẫn nộ trước hành động biến thái của cấp trên trong một buổi tiệc tại gia với các nữ cảnh sát khác, muốn làm nhục bọn họ bằng những ly rượu có pha thuốc, đã nổ súng bắn chết hắn ta rồi bỏ trốn. Hành động này của cô nàng được các thành viên trong nhóm ủng hộ và tôn trọng.

“Tôi là một nhà khoa học, vài ngày trước đây tôi vô tình phát hiện ra chủng virus mới đang lây lan bên ngoài có nguồn gốc từ phòng thí nghiệm, bọn họ yêu cầu tôi giữ im lặng nếu không sẽ bị uy hiếp đến tính mạng, tối hôm xảy ra chuyện, tôi thu dọn hành lý bỏ trốn khỏi nơi ở, khi lên taxi thì hít phải khí độc bất tỉnh.” Lộ Tư cũng bộc bạch tâm sự.

Trịnh Sảng nói rằng mình lập một công ty ma nhằm mục đích bí mật gửi tiền cho một tổ chức chuyên cứu trợ người dân, đưa họ rời khỏi chốn địa ngục hiện tại, di chuyển đến một vùng đất mới an toàn hơn, tươi sáng hơn.

“Tổ chức đó tên là gì?” Tịnh Y lên tiếng.

“LIGHT, họ cung cấp cho tôi cái tên đó”

“Cô là Tiểu Ngư?” Tịnh Y ngạc nhiên.

“Làm sao cô biết? Cô là…Cecily?”

Tịnh Y gật đầu, cả hai nhìn nhau một thoáng rồi cùng bật cười vì số phận thật biết trêu đùa, cả người cung cấp tiền lẫn người hỗ trợ đưa người vượt biên tìm kiếm một cuộc sống mới đều bị bắt, cùng nhau tham gia trò chơi. Xen lẫn giữa những lời tâm sự là âm thanh rên rỉ của mọi người.

“Thật quá đáng, đã cho chúng ta thư giãn, lại không tắt đi thứ quái quỷ này” Đột ngột trứng rung của Tịnh Y hoạt động cực đại, cô nàng không kiềm chế kịp thời liền phun một ít sinh tố dừa từ trong miệng lên thẳng bộ ngực căng đầy của Cảnh Điềm.

“Ưm…tôi xin lỗi…a ưm” cô nàng run rẩy che lấy hạ bộ.

Cảnh Điềm ngại ngùng muốn lau đi lập tức bị Băng Băng khống chế, bẻ quặt tay ra sau trụ kim loại của dù lớn, dùng tốc độ nhanh nhất lấy áo khoác trói lại – “Dùng chiếc áo khoác bịt miệng ả hacker này lại, nhanh”

“Băng Băng cô làm gì vậy, cởi trói…om…ummm” – Cảnh Điềm chưa kịp thoát khỏi ma trảo của đối phương đã bị Lộ Tư dùng áo khoác bịt miệng lại, cột chặt ra sau đầu, lại bị thêm áo của Lệ Dĩnh bịt kín đôi mắt.

“Hmmpp ummppp….mpppmmm”

“Nè sao mọi người lại trói cô ấy” Trịnh Sảng khó hiểu.

“Có trò chơi, sẽ rất vui đó” Băng Băng ranh mãnh trả lời.

“Trò chơi gì?”

Băng Băng không trả lời cô nàng, chỉ nhanh nhẹn cầm lên ly sinh tố dừa của Tịnh Y, từng muỗng biến thái đổ lên bộ ngực Cảnh Điềm khiến cô nàng giật nảy vì lạnh. Vẫn chưa hết, Băng Băng bắt đầu dùng lưỡi của mình tham lam liếm lấy lớp sinh tố đó, một lần nữa làm cho đối phương như bị điện giật.

“Mọi người nhìn gì đó, có muốn trừng phạt ả hacker phản quốc này không?” Băng Băng nháy mắt lắc nhẹ ly sinh tố, trong khi Cảnh Điềm bất lực phản kháng.

Những người khác trong nhóm nhìn lẫn nhau, nở nụ cười đầy sự biến thái, từng người thay nhau làm cho nạn nhân phải liên tục rên rỉ cũng như van xin dừng lại, cô nàng không chịu nổi sự kích thích cả trên và dưới cùng một lúc như thế này. Chuyện mọi người không ngờ đến chính là những việc họ đang làm đều bị một người chơi để ý và quan sát một cách chăm chú, Tử Di, một nữ quân nhân đã giải ngũ, mang tội danh giết người chỉ vì một ánh nhìn.

Lúc sau, Cảnh Điềm nhẹ xoa cổ tay, mặt ửng đỏ nhìn xung quanh, không quên buông ra những câu trách móc vô thưởng vô phạt. Đột nhiên có tiếng ồn ào, mọi người cùng nhìn sang phía xa trông thấy một cảnh tượng hỗn loạn. Có khoảng gần 30 cô gái đang đánh nhau với những người áo đỏ, vì lực lượng chênh lệch 1 so với 3, nên bọn họ đều nhanh chóng bị những người chơi kia khống chế, dùng áo lụa mỏng trói chặt tay ra sau lưng, tháo mặt nạ, dùng chiếc áo khác nhét qua miệng cột ra sau đầu bịt miệng lại, sau đó dí súng điện vào đầu đe doạ, hệt như cách cả nhóm đã dùng để trói Cảnh Điềm. Biến cố bất ngờ khiến bãi biển mất kiểm soát, cô gái hồ ly ban đầu phải nhanh chóng xuất hiện cùng với 100 binh lính áo đỏ, 80 người di chuyển đến khu vực của Cảnh Điềm và những người chơi khác, ra lệnh tất cả phải quỳ xuống cát đặt hai tay lên đầu, lần lượt từng người đều bị dùng dây gút trói tay ra sau lưng, bịt miệng bằng băng dính.

“Nè, chúng tôi không có tham gia…úm…uhmmm” Lộ Tư phản biện nhưng miệng nhanh chóng bị chặn lại. Trừ 25 người đang nổi loạn, tất cả 128 người khác đều bị khống chế, quỳ trên cát nhìn về phía xa. Ở nơi đó, cô gái hồ ly tỏ ra thờ ơ trước yêu cầu được cung cấp thuyền rời khỏi đảo của người cầm đầu cuộc nổi loạn, Tử Di.

“Không nghe tôi nói gì sao, mau chuẩn bị thuyền và lương thực, nếu không những người này sẽ chết” Tử Di chĩa súng vào đầu của một cô gái áo đỏ.

“Cô không bắn được đâu.”

“Đừng nói nhảm, tôi đã nói là sẽ làm, dù gì ngoài kia tôi cũng đã mang tội giết người, tôi không ngại giết thêm đâu.”

“Tôi nói đều là sự thật, khẩu súng đó, chỉ khi được kết nối với chip trong găng tay của binh lính mới có thể kích hoạt chốt khoá, nếu không tin cô có thể thử”

“Con khốn” - Tử Di chĩa súng về phía cô gái hồ ly bóp cò, không có bất cứ gì xảy ra, cô gái hồ ly giơ lên trong tay một chiếc romote, nhẹ ấn nút, 25 người nổi loạn đều lập tức bị vòng cổ giật bất tỉnh trong thời gian ngắn. 20 binh sĩ tiến đến cởi trói cho 10 binh sĩ kia, nhưng không phải để giải thoát cho họ, tất cả một lần nữa bị trói chặt lại bằng dây thừng, dùng ballgag bịt miệng, giải đi, những người này sẽ bị trừng phạt vì đã để cho người chơi nhìn thấy gương mặt, và đó là một trong những quy tắc của nơi này.

Những binh sĩ khác lại bận rộn dựng lên 25 cọc gỗ tròn, đóng vững xuống nền cát, tiếp đó bọn họ đưa 25 kẻ nổi loạn đến từng vị trí, từ ngực, eo, đùi, cổ tay, cổ chân đều bị dây thừng trói chặt lại, miệng đeo ballgag có khoá phía sau đầu.

Cô gái hồ ly lúc này mới lần nữa lên tiếng - “chúng tôi đã cho các cô một bãi biển để nghỉ ngơi, nhưng những gì chúng tôi nhận được lại là một cuộc nổi loạn, một bài học sẽ là những gì các cô nên có để ghi nhớ rằng nơi này không phải là vùng đất không có luật lệ”

25 binh lính di chuyển đến khu vực cọc gỗ, chĩa súng điện về phía những người đang bị trói chặt vào đó, nhiều người ú ớ lắc đầu xin được tha thứ, nhưng không một ai tỏ ra thương hại bọn họ. Theo hiệu lệnh của cô gái hồ ly, binh sĩ đồng loạt nổ súng, những viên đạn đặc biệt ghim vào da thịt phát ra dòng điện, những người nổi loạn lập tức run rẩy đau đớn, miệng hét lớn nhưng bị ballgag chặn lại. Từ xa nhóm người của Cảnh Điềm vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn mà Tử Di cùng đồng bọn đang phải chịu đựng, đợt bắn thứ hai, đợt thứ ba, những âm thanh đau đớn vẫn vang vọng khắp bãi biển, thẳng đến đợt bắn thứ tư, tất cả mới một lần nữa bất tỉnh và bị đưa đi.

Cô gái hồ ly nhìn sang phía 128 người đang quỳ trên cát, trái tim của mọi người đều nhảy loạn, không biết đối phương muốn làm gì với mình. Cảnh Điềm bỗng hét lớn dù đang bị bịt miệng, cô nàng ngã vật xuống bãi cát rên rỉ, tay liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói, những người xung quanh cũng lần lượt rên rỉ. 128 mỹ nhân lăn lộn trên cát vì khi này trứng rung của họ đang hoạt động cực đại, không cần nói cũng có thể hiểu đây đơn giản chính là hình phạt cảnh cáo.

“Tận hưởng 10 phút sắp tới đi, các mỹ nhân” – cô ta đưa remote lại cho một người có ký hiệu hình vuông trên mặt nạ, dặn dò vài câu sau đó nhanh chóng rời đi.

Cảnh Điềm nằm trên mặt cát thở dốc, khốn khổ chịu đựng trong suốt 10 phút, quần lót khi này cũng đã ướt đẫm. Những người áo đỏ mang theo một chiếc kéo cắt bỏ dây gút, giải thoát cho đôi tay của các nàng, mọi người đều thê thảm đến độ phải di chuyển từng chút đến khu vệ sinh, vì quá đau nhức vùng hạ bộ, thậm chí nhiều cô gái còn không buồn cởi bỏ băng keo dán miệng.

Dưới vòi sen, Cảnh Điềm nhẹ bóc miếng băng dính ném đi, hôm nay mọi người được phát một chiếc váy ngủ satin xanh dương cùng quần lót, đồng nghĩa chiếc váy không thể che hết phần ngực và hai hạt đậu chắc chắn sẽ hiện rõ vì không có áo ngực. Trên đường quay về, tất cả người chơi bị yêu cầu di chuyển sang một lối đi khác, chính là đi qua nơi giam giữ những người nổi loạn và cả những người thua cuộc trước đây.

Những người chơi thua cuộc trước đó đều bị trói tay sau lưng, chân đeo cùm sắt, miệng nhét ballgag, quỳ dưới sàn nhìn về phía 25 người nổi loạn phía xa, bọn họ bị trừng phạt theo nhiều cách khác nhau, có người bị bắt quỳ trên hạt gạo, một số bị trói vào ghế dài, trói luôn phần đầu gối vào đó, lại chèn gạch nhằm nâng phần cổ chân lên cao khiến họ la hét trong đau đớn, có người lại bị trấn nước, làm ngạt thở, trong số đó thê thảm nhất phải là Tử Di, cô ta bị trói treo lơ lửng, hai tay trên cao, bị người dùng roi da quất vào người từ phía sau, phía trước lại có một người khác đấm vào vùng bụng, nhìn sắc mặt cũng có thể biết được hình phạt này là kinh khủng đến mức độ nào.

Hành động này có thể xem như lần thứ hai đám người này cảnh cáo cũng như đe doạ, đàn áp tinh thần của những người chơi còn sót lại, nếu còn dám có suy nghĩ làm loạn, đây sẽ là những gì chờ đợi bọn họ. Trở về phòng lớn, từng người im lặng, lần lượt xếp hàng nhận lấy phần súp và nước uống, không gian im lặng, chỉ có âm thanh nuốt lấy thức ăn, mọi người cũng trầm mặc, ít trò chuyện hơn, thay vào đó là tận dụng tối đa thời gian để nghỉ ngơi.

 

 - Sói Trắng -

 

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2021

Squid Game BDSM - Chương 2

 Chương 2 - Đồng Đội

Một buổi tối nhẹ nhàng yên bình trôi qua. Chí ít Cảnh Điềm cũng có được một giấc ngủ tạm thời cho cơ thể hồi phục sau khoảng thời gian kinh khủng vừa rồi. Khi mà tâm trí vẫn còn đang lơ lửng trên chín tầng mây, một loạt âm thanh từ chiếc loa lớn khiến cô nàng giật bắn ngồi dậy. Lúc này, ở phía cửa lớn, đám người áo đỏ lại xuất hiện, nhưng cô gái hồ ly kia không xuất hiện, thay vào đó là một người khác với ký hiệu hình vuông trên mặt nạ.

“Nhanh chóng tập trung” – mệnh lệnh được đưa ra, tất cả 320 người chơi còn lại lật đật di chuyển đến khoảng sân trống. Mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua. Tuy nhiên lần này mỗi người chỉ có 10 phút để vệ sinh cá nhân, một lần nữa trở về phòng lớn, một lần nữa xếp hàng nhận thức ăn. Khẩu phần cho buổi sáng hôm nay là một quả chuối cùng hai quả trứng luộc. Ít ra bọn người này vẫn còn chút lương tâm, không đến mức bỏ đói người chơi.

“Làm gì mà nghiêm trọng như doanh trại quân đội vậy chứ” - Băng Băng lẩm nhẩm.

Cảnh Điềm cũng nhận lấy phần thức ăn của mình, trở về giường bắt đầu bóc vỏ trứng – “Giống doanh trại sao. Nè, tôi nghĩ chúng ta nên tập hợp thành một nhóm nhỏ, ít ra việc đó cũng giúp mọi người có thêm một phần sức lực để đối phó với những người chơi khác hoặc là những trò chơi cần sự phối hợp. Cô thấy thế nào?”

“Cũng là một ý tưởng không tồi, nhưng cô không sợ bị tôi đâm lén sau lưng sao?”

“Cô sẽ không. Tôi tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình. Thế nào? Tham gia chứ?”

Băng Băng nở nụ cười, bắt tay với cô nàng. Không rõ nụ cười đó đang giễu cợt Cảnh Điềm quá vô tri hay cô nàng đang cười vì sự thú vị của đối phương, - “Được, tôi đồng ý, hợp tác vui vẻ”

“Hợp tác vui vẻ”

“Tôi có thể tham gia cùng hai cô được không?” – Trịnh Sảng bước vội về phía họ. Cô nàng vô tình nghe được cuộc hội thoại của hai người, trong lòng có chút sốt sắng.

“A! Trịnh Sảng. Được được, đến đây, chào mừng cô gia nhập nhóm”

“Cám ơn” – Trịnh Sảng ngồi xuống bên cạnh cả hai, cũng bắt đầu dùng bữa.

Cảnh Điềm xoay người nhìn về một hướng, ở nơi đó là cô gái mang số hiệu 101, ngồi tách biệt với những người xung quanh. Gương mặt cô ta không biểu lộ một tia cảm xúc, chậm rãi ăn bữa sáng của bản thân. Cô gái này là người được mặt nạ hồ ly nhắc đến lúc đầu, là kẻ cầm đầu tổ chức vượt biên trái phép, Tịnh Y.

 Không rõ lý do là gì, cô muốn chiêu mộ Tịnh Y vào nhóm - “101, cô có muốn tham gia vào nhóm tôi không?”

“Tôi không tin tưởng bất cứ ai trong căn phòng này” – Tịnh Y đáp trả

Thích chơi trội đúng không. Được, để tôi xem cô trội được đến khi nào – “được thôi, bao giờ muốn thay đổi ý định thì nói với tôi”

Trịnh Sảng tỏ ra khó hiểu - “Tại sao lại muốn cô ta gia nhập nhóm, cô ta có khả năng gì đặc biệt sao?”

Đổi lại câu hỏi chỉ là một cái lắc đầu từ Cảnh Điềm – “không, là trực giác nói cho tôi biết, cô ấy sẽ mang lại lợi thế cho chúng ta nếu đồng ý gia nhập”

“Nếu tôi nhớ không lầm, cô chính là hacker lấy trộm bí mật quốc phòng mà người đeo mặt nạ kia nhắc đến, đúng chứ?” – Tịnh Y lúc này đột nhiên lên tiếng.

“Là bị đe dọa” - cô nàng đính chính

“Cũng là ăn trộm”

“Vậy nếu cô là tôi, cô sẽ làm gì? Bỏ trốn? Báo cho sở cánh sát, nói với họ cô là hacker? Rằng đang có người đe dọa ép buộc cô làm việc cho họ? Hay định một mình chống lại mafia?”

“Ba người, một người là hacker, một người thì rửa tiền, người còn lại chắc cũng không khá hơn là bao, nhỉ?”

Băng Băng tỏ ý không hài lòng – “tôi thì thế nào. Nói cho cô biết, chí ít tôi cũng từng là giám đốc của một công ty lớn, chẳng qua do làm ăn thất bại mà thôi. Nhìn lại bản thân mình xem, một con ả buôn người, có gì vinh quang mà đi cà khịa người khác.”

Tịnh Y xì một tiếng, không muốn tiếp tục tranh cãi.

“Được rồi, được rồi, mau ăn đi” – Cảnh Điềm đứng ra hòa giải.

Thời gian lần nữa trôi nhanh, buổi trưa vẫn là một phần cơm trứng thịt, cùng một chai nước lọc.

Thẳng đến khi cánh cửa lớn được mở ra một lần nữa, bọn họ biết lại sắp phải liều mình tham gia vào trò chơi thứ hai. Theo quá trình giống như ngày hôm qua, 320 người chơi tập hợp lại, nhận trứng rung, di chuyển theo lối cầu thang nhiều màu sắc đến khu máy quét, cho trứng rung vào trong người, sau đó được đưa đến một căn phòng. Nơi đây không có bất cứ thứ gì ngoại trừ những cánh cửa được đánh dấu từ 01 đến 16.

“Tất cả 320 người chơi có 10 phút để tìm kiếm đội ngũ cho mình, tổng cộng 16 nhóm, mỗi nhóm 20 người. Sau khi đủ thành viên, nhanh chóng chọn ra đội trưởng”

Cảnh Điềm, Trịnh Sảng, Băng Băng lập tức tập hợp với nhau. Cô nàng một lần nữa ngỏ ý Tịnh Y thay đổi suy nghĩ, gia nhập với nhóm nhưng kết quả đổi lại vẫn là sự thất vọng. Sau 10 phút, nhóm của Cảnh Điềm lúc này đã tập hợp được 20 thành viên, đa số đều là những gương mặt xa lạ, chẳng hạn như Dương Tử 345, Lộ Tư 490, Lệ Dĩnh 286…Băng Băng với sự biểu quyết của cả nhóm nghiễm nhiên trở thành đội trưởng. Lý do rất đơn giản: cô nàng đã từng là giám đốc, ít nhất cũng có khả năng chỉ huy và lãnh đạo một nhóm người.

Theo yêu cầu, từng nhóm trưởng sẽ bốc lá thăm đại diện cho 16 cửa. Nhóm của Cảnh Điềm ở vị trí số 7. Tiếp theo, 20 thành viên của 16 đội xếp thành một hàng dài, với trưởng nhóm đứng ở vị trí cao nhất, những người áo đỏ đeo vào eo của từng người một chiếc vòng đai kim loại, có dây xích liên kết với thành viên phía trước và thành viên phía sau.

“Trò chơi tiếp theo: Niềm Tin Đồng Đội”

“Luật chơi rất đơn giản: phía sau cánh cửa này là một lối đi trên cao dài 200 mét rộng 1 mét, tuỳ thuộc vào mỗi cửa, những chướng ngại trên đó sẽ hoàn toàn khác nhau, có thể dễ dàng hoặc khó khăn hơn những cánh cửa khác. Những người tham gia sẽ phải đeo vòng đai kim loại có dây xích liên kết với người chơi khác, ngoại trừ nhóm trưởng, 19 thành viên còn lại sẽ bị bịt mắt, đội chiến thắng là đội về đích trong thời gian 10 phút. Ngoài ra, mỗi vòng đai có hai chốt mở khoá ngay tại nơi đầu xích liên kết; nếu những thành viên ở giữa bị loại, nhóm trưởng có nhiệm vụ phải nối xích của những thành viên còn lại thành một dãy như ban đầu mới được phép tiếp tục trò chơi”

Không cần phải nhiều lời, mỗi người đều hiểu rõ đây là một thú vui khác do đám người bí ẩn này cố tình thêm vào. Dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu, chốt mở khoá này đơn giản dùng để tự giải cứu bản thân cũng như trực tiếp loại bỏ người chơi khác khi có biến cố xảy ra, những ai xếp ở vị trí sau cùng có khả năng rất cao trở thành vật tế.

Lần lượt từng người chơi đều bị bịt mắt, chỉ trừ lại 16 nhóm trưởng. Cánh cửa bắt đầu mở, các đội chơi dần tiến vào bên trong. Đập vào mắt Băng Băng là một con đường bằng gỗ dài và hẹp, cao hơn mặt lưới phía dưới khoảng chừng 20 mét. Trên con đường có những chướng ngại như gai nhọn, dốc cao, vũng lầy, gốc cây, và có thể là cả những chướng ngại ẩn đang được giấu trên đường đi. Tuy nhiên hai bên cũng có một số trụ kim loại, cô nàng trong đầu suy đoán đây chắc hẳn là những trụ giữ giúp người chơi bám lại khi có biến cố.

“Mọi người nhớ phải làm chính xác theo những gì mà tôi nói, có biết chưa! Đi thẳng 5m!”

Trong 16 con đường, có hai con đường số 3 và 9 không có bất cứ chướng ngại nào; hay nói dễ hiểu là hai đội chơi ở những vị trí đó có thể nhẹ nhàng đi về vạch đích mà không mất một chút sức lực nào. Ngược lại, những số 1, 2, 6, 8 là những số cực kỳ khó để vượt qua; phần còn lại đều ở mức trung bình: trong đó có con đường mà Cảnh Điềm, Băng Băng và những người bạn đang toát mồ hôi để tìm cách vượt qua. Dưới sự hướng dẫn liên tục của Băng Băng, đội ngũ này duy trì được ổn định trong 20 mét đầu tiên; cô nàng không quên nhắc nhở đồng đội đang đứng ở vị trí có trụ bám. Bất ngờ,  trong lúc di chuyển qua lớp sình non, trứng rung thình lình hoạt động với tần suất cao khiến thành viên gần cuối giậy nảy người, trượt chân ngã khỏi đường đi, vô tình kéo theo 2 người cuối cùng và người chơi phía trên, trước khi Lộ Tư, người đứng ở vị trí thứ 16 kịp thời ôm lấy trụ bám.

“490, giật chốt khoá nhanh lên!” – Băng Băng quyết tuyệt ra lệnh – “ư” cô nàng cũng đang khổ sở vì trứng rung của bản thân.

“Đừng mà! Kéo chúng tôi lên! Đừng ngắt khoá!…” – Cạch! - Lộ Tư đưa một tay mò mẫm đến vị trí khoá trên đai kim loại, giật chốt tách đầu xích rời ra trước lời cầu cứu của bốn người đang treo lơ lửng. Kết quả, cả 4 người đều rơi thẳng xuống chiếc lưới khổng lồ bên dưới. Giờ đây đội ngũ chỉ còn lại 16 người, các đội khác cũng đang cố hết sức chạy đua với thời gian; thậm chí trước đó toàn bộ 20 người chơi của đường số 6 đều đã bị loại do lớp dầu trơn phun ra từ cơ quan ngầm.

Trò chơi tiếp tục, một nữa thời gian đã hết. Cả nhóm lúc này thành công di chuyển qua 60% đoạn đường. Những đội khác có không ít thành viên bị từ bỏ, toàn bộ bốn đội chơi trên các tuyến 1, 2, 6 và 8 đều đã bị loại. Bên cạnh đó, trứng rung hoạt động cũng khiến khả năng di chuyển và tập trung của từng người chơi thay đổi khác nhau, gây cản trở cho toàn đội.

“Di chuyển sang trái!” – thời gian còn lại 4 phút 30 giây

“Lần lượt bước qua gốc cây, cẩn thận có gai nhọn trên đó!” – 4 phút

“Phía trước là bãi đá dăm, bước từ từ, đừng để bị cắt vào chân!”

“Băng Băng, còn bao lâu nữa mới đến đích vậy?” – Mất đi khả năng quan sát, xung quanh lại liên tục vang lên những âm thanh la hét, chửi bới lẫn nhau, tinh thần Cảnh Điềm bị kéo căng cực độ.

“Tầm 10 mét nữa, chướng ngại khá đơn giản, chỉ cần cả đội làm theo những gì tôi nói, chắc chắn có thể cùng nhau về đích an toàn.

“Được, cùng về đích thôi, úm…” – Cảnh Điềm bàn tay ấn nhẹ lên đôi vai đối phương trong khi vẫn đang run rẩy vì hạ bộ đã ướt đẫm.

9 mét…8 mét…7 mét …6 mét …5 mét …-  một khu vực dài 3 mét phát ra tiếng động, nghiêng hẳn về một phía, đoạn giữa của đội ngũ lập tức té ngã trượt ra khỏi đường.

“286, 345, lập tức ôm lấy cột trụ!”

Dương Tử cùng Lệ Dĩnh hoảng loạng ôm chặt lấy hai thanh inox ở vị trí đang đứng. Sức nặng  của sáu người treo lơ lửng đang ghì cả hai xuống, tình thế vô cùng nguy hiểm.

“286, ngắt chốt khoá trước bụng, 345, ngắt chốt khoá sau lưng, nhanh!”

“Kéo chúng tôi lên, đừng có mở khoá…”

Hai người, dưới sự kích thích của trứng rung, một tay cố ôm lấy cột trụ, tay còn lại nắm lấy chốt khoá, run rẩy giật ra – “xin lỗi”

“Đừng, bọn khốn, lũ điếm!…” – hai âm thanh lãnh lẽo vang lên, sáu người nọ rơi thẳng xuống khi vẫn tuôn ra những lời thoá mạ chửi bới, mặt đường di chuyển cũng một lần nữa trở lại bình thường, theo quy định, Băng Băng phải nối xích liên kết tất cả mười người còn lại thành một dãy như ban đầu, thành công di chuyển về vạch đích khi thời gian chỉ còn lại chưa đầy một phút.

“Nhóm số 7, thành công!” – giọng nói từ loa vang lên. Tất cả ngồi bệt xuống đất thở dốc, cởi bỏ khăn bịt mắt nhìn về đoạn đường mình vừa đi qua. Từng người đều dâng lên một cảm giác kinh sợ. Cảnh Điềm mỉm cười giơ ngón cái với Băng Băng – “cảm ơn đội trưởng”

Lộ Tư nắm chặt đôi tay đang run rẩy – “nhưng mà, tôi…tôi…”

“Không có gì phải dằn vặt, nếu không bỏ bọn họ, tất cả đều phải bị loại” – Băng Băng đánh gãy đối phương. Một số người im lặng, một số lại thở dài, nhưng tất cả đều hiểu cô ấy nói đúng.

Sau khi trò chơi thứ hai kết thúc, từ 320 người ban đầu giờ đây chỉ còn lại 167. Vòng đai tự động tách ra rơi xuống sàn đấu – “xin chúc mừng những người chơi còn lại! Ngày hôm nay các bạn đã thi đấu rất tốt, để khuyến khích, ông chủ đã quyết định sẽ tặng cho các bạn một món quà bất ngờ”. Đám người cười tự diễu, một số thốt ra lời chửi thề, một vài người gục xuống khóc. Tiếng hiệu lệnh reo lên inh ỏi, họ được đưa đến một lối đi khác. Vẫn là cánh cửa lớn, nhưng lần này thứ chờ đợi họ lại là bờ biển dài trong xanh cùng bãi cát trắng, những hàng dừa đong đưa theo gió, ghế nằm, dù che, xa xa là hai chiếc bàn lớn chứa đầy những loại nước ép tươi mát, những loại bánh ngọt xinh xắn nhất. Mọi thứ hiện hữu trước mắt làm tất cả cảm thấy không chân thật. Cảnh Điềm nhìn xuống bàn chân, cảm nhận từng hạt cát đang len lỏi. Chưa bao giờ trong cuộc đời cô nàng cảm thấy yêu thích hương vị của cát biển như hiện tại.

“Đây là đảo riêng, là bãi biển tư nhân - phần thưởng của ông chủ dành tặng cho mọi người. Các bạn có một tiếng để làm bất cứ điều gì mình thích nhưng đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Hãy tận hưởng thật vui vẻ”.

 - Sói Trắng -

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

Squid Game BDSM - Chương 1

Chương 1 - Hoa Bỉ Ngạn Đã Nở Rồi

Bắc Kinh

Cảnh Điềm cho laptop vào túi xách, đeo kính đen cùng khẩu trang, nhanh chóng rời khỏi quán café. Cô nàng ra hiệu bắt lấy một chiếc taxi đang tiến đến.

“Đi đâu em gái?”

“Sân bay, càng nhanh càng tốt.”

“OK” – tài xế cài số, nhấn chân ga, chiếc xe vút đi.

Nhắm mắt tựa đầu vào cửa kính, tim đập liên hồi khiến tâm trí cô khó lòng bình tĩnh. Cảnh Điềm là một hacker chuyên nghiệp, thường xuyên nhận hợp đồng từ những khách hàng bí ẩn trên deepweb. Hai ngày trước, cô nhận được một email ẩn danh gửi đến hộp thư cá nhân, nội dung bên trong yêu cầu Cảnh Điềm phải giúp họ lấy được thông tin mật về vũ khí của chính phủ. Nếu không đồng ý, thông tin và vị trí của cô sẽ được chuyển đến sở cảnh sát, mức án tù trên 50 năm hiện hữu trước mắt; mặt khác, nếu thành công, cô sẽ có 1.000.000USD kèm theo đó là một vé máy bay hạng thương gia sang Đài Loan tránh nạn.

“Anh tài, tôi bảo anh đưa tôi đến sân bay mà, anh đưa tôi đi đâu vậy?”

Dòng suy nghĩ mông lung khiến cô lơ đãng, đến khi nhận ra có điều bất thường thì chiếc taxi đã rẽ vào một con hẻm vắng người.

Tài xế taxi không trả lời, chỉ lẳng lặng đeo lên một chiếc mặt nạ có hình tam giác màu trắng sau đó ấn nút. Bất ngờ, một dòng khí trắng phun ra, chẳng mấy chốc đã tràn ngập không gian bên trong xe.

“Khốn kiếp! Mở cửa, mở cửa ra! Có ai không? Cứu tôi với!” – Cảnh Điềm muốn thoát khỏi đây nhưng cửa đã bị khoá lại, cô nàng cố gắng đập thật mạnh vào kính xe, la hét cầu cứu người bên ngoài, nhưng lại nhanh chóng bị luồng khí trắng làm cho choáng váng, xung quanh cô mờ mờ ảo ảo, cuối cùng ngã xuống ghế sau bất tỉnh.

Chẳng biết đã bao lâu, Cảnh Điềm mơ màng nhận ra mình đang bị nhốt bên trong một chiếc xe, có thể là xe tải lớn, tay chân đã bị trói, mắt bị bịt bằng vải rất dày và miệng dán băng dính. Hậu chấn của luồng khói trắng lúc trước khiến bản thân Cảnh Điềm như bị rút cạn sức lực, đầu đau như búa bổ, nhanh chóng một lần nữa chìm vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt cô nàng là một gương mặt xa lạ. Cảnh Điềm giật bắn người ngồi dậy, hét lớn, lui về phía sau.

"Nè bình tĩnh đi, tôi cũng không phải là yêu quái ăn thịt người, cô hét lớn như vậy làm gì."

"Cô là ai, cô muốn làm gì, đây là trại giam sao?" – Cảnh Điềm nhìn xung quanh, đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi tỉnh dậy. Cô nàng nhận ra bên trong căn phòng rộng lớn này ngoài bản thân mình còn có hàng trăm cô gái khác, tất cả đều mặc bikini màu xanh dương, giống với thứ cô đang mặc trên người"

"Tôi là Băng Băng, còn đây là đâu thì tôi cũng không biết, chỉ biết khi tỉnh lại thì tôi đã ở đây rồi"

“Cô cũng bị bắt khi đang ngồi taxi?”

“Đúng là như vậy, làm sao cô biết, cô…cũng bị giống tôi sao?”

Cảnh Điềm nhẹ gật đầu, xem ra sự việc không đơn giản như cô nghĩ. Điện thoại, túi xách đều không còn. Cô nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt, phía trên đó là một màn hình lớn với con số 500. Số trên áo của mình là 149, cô gái Băng Băng kia tương ứng là 001.

Sự ồn ào kéo Cảnh Điềm trở về thực tại. Giữa khoảng trống của căn phòng, hai cô gái đang đánh nhau, miệng liên tục mắng chửi về một khoản tiền nào đó. Có vẻ như họ đã có quen biết nhau từ trước, xích mích cũng không nhỏ. Ngay lúc này, cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, phía sau là một nhóm mười một người phụ nữ mặc đồng phục đỏ, trên tay cầm súng điện, mặt nạ che đi khuôn mặt họ. Trong đó, mười người có hình tam giác trên mặt nạ; người còn lại rất khác biệt, là một chiếc mặt nạ hồ ly. Nếu không sai thì đây chắc hẳn là trưởng nhóm hoặc người có quyền lực ở đây.

“Tất cả tập trung!” – một người trong nhóm ra lệnh.

Cảnh Điềm cùng những cô gái còn lại di chuyển ra khoảng trống, nghi hoặc nhìn về nhóm người đối diện. Cô gái đeo mặt nạ hồ ly lúc này mới cất giọng:

“Tất cả những người đang có mặt ở đây, bên ngoài xã hội đều là tội phạm, hacker mũ đen, buôn người, tham nhũng, lừa đảo, ... hay nói dễ hiểu hơn, bất cứ ai trong số các cô nếu bị cảnh sát bắt được đều phải chịu mức án từ 50 năm cho đến chung thân”

Cô gái đó ấn remote trên tay, màn hình phía trên liền thay đổi - “Cảnh Điềm, hacker ăn trộm bí mật quốc gia; Lộ Tư, đầu độc quan chức; Tịnh Y, tổ chức đưa người vượt biên; Trịnh Sảng, lập công ty ma, rửa tiền,…”

“Các cô là ai, muốn gì ở chúng tôi?” – người lên tiếng chính là Lộ Tư, mang số hiệu 490 trên áo.

“Việc chúng tôi là ai các cô không cần quan tâm, chỉ cần biết một điều, chúng tôi ở đây là để tặng cho các cô cơ hội thứ hai làm lại cuộc đời”

Cảnh Điềm giơ cánh tay - “Làm lại cuộc đời, ý của cô là sao?”

“Rất dễ hiểu, chỉ cần tham gia 6 trò chơi, tất cả những tội danh trước đây của người chiến thắng sẽ được xoá sạch, kèm theo đó một số tiền khổng lồ mà các cô có làm cả đời cũng không kiếm được”

“Vậy còn người thua cuộc?’’

“Càng đơn giản hơn, những người thua cuộc sẽ được đưa đến nhà tù biệt lập để chấp hành hình phạt”

“Chúng tôi lấy gì để tin cô” – Tịnh Y 101 cũng lên tiếng.

“Các cô cứ việc, nhưng tôi nói trước, nếu có suy nghĩ về việc trốn thoát khỏi đây thì hãy từ bỏ ngay lập tức, đơn giản đó là điều không thể. Thay vào đó, hãy sẵn sàng để tham gia những trò chơi sắp tới”

Băng Băng 001 - “Trò chơi mà cô nói là gì, nếu chúng tôi từ chối tham gia thì sao?”

“Về các trò chơi, để công bằng cho tất cả, chúng tôi sẽ không tiết lộ trước, từ chối sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền lợi, sẽ bị tước bỏ quyền tham gia, chờ bóc lịch trong phòng giam”

Cô gái đeo mặt nạ hồ ly ra hiệu mang đến ba chiếc bàn: “trên đó có sẵn 500 hợp đồng tham gia trò chơi, 500 chiếc vòng cổ cùng với 500 trứng rung, các cô đứng thành ba hàng, từng người di chuyển lên phía trước, ký tên sau đó đeo vòng cổ, tất nhiên, nếu có ai muốn quãng đời còn lại của mình ở trong nhà giam thì có thể không ký”

Các cô gái nhìn nhau, dần dần cũng bắt đầu xếp thành ba hàng dài. Theo thời gian, Cảnh Điềm cũng tiến đến vị trí, trên bàn là một mảnh giấy a4 có nội dung rất đơn giản – “người tham gia không được tự ý rời bỏ trò chơi, nếu rời bỏ, xem như bị loại”

“Chỉ vậy thôi sao?” – Cảnh Điềm nghi hoặc nhìn về phía một cô gái đeo mặt nạ, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến nhàm chán.

Cô nàng lắc đầu, cầm bút bi ký tên của mình sau đó nhận lấy vòng cổ và trứng rung.

Khi tất cả 500 người tham gia đều đã ký đầy đủ, cô gái mặt nạ hồ ly nhẹ gật đầu hài lòng – “di chuyển theo hướng dẫn, trò chơi đầu tiên sẽ diễn ra sau 20 phút nữa”

500 cô gái di chuyển theo các lối cầu thang đầy màu sắc đến một dãy máy quét được ngăn cách, đứng vào vị trí để nhận dạng, Cảnh Điềm cũng không ngoại lệ. Theo hệ thống yêu cầu, cô nở một nụ cười tươi có vẻ gượng ép để làm avatar người chơi, sau đó là yêu cầu nhét trứng rung vào vùng kín trước camera. Điều này dẫn đến phản ứng của một số người nhưng nhanh chóng bị dập tắt bằng bạo lực. Khi hoàn thành, tất cả tiếp tục được đưa đến một bãi đất trống dài 200m, rộng 50m, cả 4 phía đều là tường cao, đầu bên kia là hai người mặc áo đỏ, ngay giữa họ là một con búp bê cao 3m đứng trước một cái cây lớn.   

Một giọng nói phát ra từ chiếc loa – “trò chơi thứ nhất: Hoa Bỉ Ngạn Đã Nở Rồi”

“Nội dung của trò chơi: khi búp bê xoay mặt vào thân cây và hát câu hoa bỉ ngạn đã nở rồi, người chơi lập tức di chuyển về phía trước. Khi búp bê xoay lại, người chơi phải lập tức đứng yên. Những ai còn di chuyển sẽ bị loại, những ai vượt qua vạch đích trong thời gian 10 phút xem như chiến thắng. Lưu ý: câu hát hoa bỉ ngạn đã nở rồi sẽ có thời gian dài ngắn khác nhau”

“Sẵn sàng! Bắt đầu!” – người áo đỏ bắn một phát súng lên trời.

Búp bê kia xoay đầu về phía thân cây bắt đầu hát “hoa bỉ ngạn đã nở rồi”, 500 người chơi lập tức chạy về phía trước. Khi búp bê xoay trở lại, đoàn người lập tức đứng yên. Nhiều người trong số đó không kịp đứng vững, bộ cảm biến trên mắt búp bê lập tức nhận ra và trừng phạt: chiếc vòng cổ phát ra dòng điện khiến những người vi phạm bị giật mạnh, họ hét lớn ngã vật xuống đất bất tỉnh, cảnh tượng trước mắt khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh lẽo sống lưng. Chỉ trong đợt đầu tiên đã có đến 28 người bị loại. Cảnh Điềm tim đập rất nhanh, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến bản thân lâm vào tình thế nguy hiểm, và tuyệt nhên sẽ không có bất cứ cơ hội nào để sửa sai.

Lượt thứ hai bắt đầu, trứng rung bất ngờ hoạt động một cách ngẫu nhiên, nhiều người chơi xui xẻo đã run rẩy khi búp bê xoay mặt lại. Kết quả vẫn chỉ có một, bị loại, lần này là 35 người.

Thời gian dần trôi qua, lượt thứ ba có 22 người bị loại.

Lượt thứ tư, 10 người bị loại.

Lượt thứ năm, tiếp tục là 10 người.

Nhiều người nghĩ ra cách để qua mắt búp bê, họ tìm cách đứng ngay phía sau lưng của người chơi trước,  cả Cảnh Điềm cũng học theo. Nhưng ngay lượt chơi thứ sáu, biến số đã xảy đến: từ mặt đất, hàng trăm chiếc lỗ nhỏ được mở ra, từ bên trong xuất hiện vô số loài côn trùng như gián, rết, rắn, bò cạp liên tục bò ra, bay tán loạn,… Một số cô gái do hoảng sợ bất ngờ đã di chuyển và bị loại ngay lập tức, ngã gục xuống bất tỉnh. Trong lượt này, ít nhất 40 người đã bị loại.

Trong một căn phòng sang trọng, cô gái khi nãy lúc này đã tháo bỏ mặt nạ hồ ly, ưu mỹ ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhấp một ly rượu vang đỏ, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào màn hình lớn. Tất cả hình ảnh về trò chơi đều nằm trong tầm quan sát của cô.

Trở lại trò chơi, lúc này, thời gian chỉ còn lại bốn phút nhưng với việc đám côn trùng xuất hiện bất ngờ, cộng với việc vùng kín bị trứng rung làm khổ sở đã khiến cho rất nhiều người chơi bị loại, điều đáng sợ hơn là một số loại côn trùng như bọ cạp, rắn và rết vẫn giữ nguyên nọc độc của chúng. Hoàn cảnh của Cảnh Điềm hiện tại rất không được khả quan. Trứng rung hoạt động liên tục làm cô nàng giật bắn, run rẩy, kích động một con rết khiến nó đâm chiếc đuôi gai độc vào bàn chân phải; ngoài ra một con gián đất bò vào giữa khe ngực khiến Cảnh Điềm gần như hoảng loạng. Theo từng đợt di chuyển trôi qua, nọc độc khiến phần thân dưới của cô bắt đầu tê dại dần, di chuyển mỗi lúc một khó khăn, điều tương tự cũng xảy ra với nhiều người chơi khác. Tỷ như một cô gái gần đó bị rắn quấn lấy, một người khác đối mặt với những con rết to lớn chắn đường, hoặc những con gián hôi hám.

Khi thời gian chỉ còn lại 10 giây, hơn 60% người chơi đã thành công. Cảnh Điềm khi này chỉ còn cách vạch đích 20cm nhưng toàn bộ phần thân dưới của cô đã hoàn toàn tê liệt, không cách nào tiếp tục di chuyển. Những giây cuối cùng dần trôi qua, ngay khoảnh khắc Cảnh Điềm cảm thấy tuyệt vọng nhất, từ phía sau, một cô gái chạy đến, ôm lấy cô, cả hai cùng nhau ngã về phía vạch đích, thành công vượt qua trò chơi.

Cảnh Điềm nhìn qua cô gái đã cứu mình, người chơi mang số hiệu 444 – “cám ơn, cám ơn cô”

“Không có gì, nhân tiện, tôi là Trịnh Sảng” – Trịnh Sảng tham lam hít lấy không khí, bộ ngực căng tròn nhịp nhàng theo hơi thở của cô.

“Cảnh…Cảnh Điềm”

Ngay khi thời gian kết thúc, những người chơi chưa hoàn thành- tức chưa vượt qua vạch về đích - đều bị điện từ vòng cổ giật bất tỉnh. Những người chơi bị trúng độc như Cảnh Điềm được những người áo đỏ tiêm vào cơ thể một loại thuốc giải. Bên cạnh đó, vạch về đích có một loại hợp chất khiến đám côn trùng không dám đến gần. Tất cả người chơi có 20 phút để nghỉ ngơi, cũng như trung hoà chất độc trong người. Sau đó, theo chỉ dẫn của đám người áo đỏ, các cô đi đến dãy nhà tắm. Ở đây, tất cả được thông báo có 20 phút để vệ sinh và tắm rửa, họ cũng cung cấp khăn tắm, sữa tắm và bikini mới. Khi thời gian đã hết, một lần nữa toàn bộ người chơi theo lối hành lang đầy màu sắc trở về căn phòng lớn ban đầu. Cô gái hồ ly một lần nữa xuất hiện – “chúc mừng 320 người chơi đã thành công vượt qua trò chơi thứ nhất”

Trần của căn phòng chuyển động, mở ra một chiếc lỗ tròn, từ bên trong, một con heo bằng thuỷ tinh khổng lồ được hạ xuống, một chiếc ống bằng thuỷ tinh khác có vị trí nằm ngay phía trên.

“Trong trò chơi lần này có 180 người chơi bị loại, mỗi người chơi bị loại tương đương với 100 triệu NDT, do đó tổng giá trị phần thưởng sẽ là 18 tỷ” – dứt lời, từ ống thuỷ tinh rơi xuống hàng loạt cọc tiền giấy vào heo thuỷ tinh trong sự kinh ngạc, thèm khát của những người phía dưới. Tiếp sau đó, thức ăn được đưa đến, là cơm trứng thịt quay đặt trong hộp kim loại. Trong lúc dùng bữa, Cảnh Điềm không quên cảm ơn Trịnh Sảng một lần nữa vì đã cứu mình, nhưng tình huống đáng nhớ nhất phải là khi màn hình lớn trong phòng chiếu cảnh 180 người chơi thua cuộc bị áp giải, trói chặt tay chân vào một cây cọc gỗ, mắt bị vải đen bịt lấy, miệng ngậm chặt ballgag màu đỏ có lỗ, từ miệng của họ chảy ra nước dãi, phần bên dưới bị trứng rung hành hạ.


- Sói Trắng -

Squid Game BDSM - Chương 4

Chương 4 - Đá Ngũ Sắc 500 người tham gia vào ban đầu, giờ đây căn phòng chỉ còn lại 128 người, có đến 372 cô gái xem như mất đi cơ hội thứ h...