Chương 2 - Đồng Đội
Một buổi tối nhẹ nhàng yên bình trôi qua. Chí ít Cảnh Điềm cũng có được một giấc ngủ tạm thời cho cơ thể hồi phục sau khoảng thời gian kinh khủng vừa rồi. Khi mà tâm trí vẫn còn đang lơ lửng trên chín tầng mây, một loạt âm thanh từ chiếc loa lớn khiến cô nàng giật bắn ngồi dậy. Lúc này, ở phía cửa lớn, đám người áo đỏ lại xuất hiện, nhưng cô gái hồ ly kia không xuất hiện, thay vào đó là một người khác với ký hiệu hình vuông trên mặt nạ.
“Nhanh chóng tập trung” – mệnh lệnh
được đưa ra, tất cả 320 người chơi còn lại lật đật di chuyển đến khoảng sân trống.
Mọi chuyện vẫn như ngày hôm qua. Tuy nhiên lần này mỗi người chỉ có 10 phút để
vệ sinh cá nhân, một lần nữa trở về phòng lớn, một lần nữa xếp hàng nhận thức
ăn. Khẩu phần cho buổi sáng hôm nay là một quả chuối cùng hai quả trứng luộc. Ít
ra bọn người này vẫn còn chút lương tâm, không đến mức bỏ đói người chơi.
“Làm gì mà nghiêm trọng như doanh
trại quân đội vậy chứ” - Băng Băng lẩm nhẩm.
Cảnh Điềm cũng nhận lấy phần thức ăn của
mình, trở về giường bắt đầu bóc vỏ trứng – “Giống doanh trại sao. Nè, tôi nghĩ
chúng ta nên tập hợp thành một nhóm nhỏ, ít ra việc đó cũng giúp mọi người có
thêm một phần sức lực để đối phó với những người chơi khác hoặc là những trò
chơi cần sự phối hợp. Cô thấy thế nào?”
“Cũng là một ý tưởng không tồi,
nhưng cô không sợ bị tôi đâm lén sau lưng sao?”
“Cô sẽ không. Tôi tin tưởng vào giác
quan thứ sáu của mình. Thế nào? Tham gia chứ?”
Băng
Băng nở nụ cười, bắt tay với cô nàng. Không rõ nụ cười đó đang giễu cợt Cảnh Điềm
quá vô tri hay cô nàng đang cười vì sự thú vị của đối phương, - “Được, tôi đồng
ý, hợp tác vui vẻ”
“Hợp
tác vui vẻ”
“Tôi
có thể tham gia cùng hai cô được không?” – Trịnh Sảng bước vội về phía họ. Cô
nàng vô tình nghe được cuộc hội thoại của hai người, trong lòng có chút sốt sắng.
“A!
Trịnh Sảng. Được được, đến đây, chào mừng cô gia nhập nhóm”
“Cám
ơn” – Trịnh Sảng ngồi xuống bên cạnh cả hai, cũng bắt đầu dùng bữa.
Cảnh
Điềm xoay người nhìn về một hướng, ở nơi đó là cô gái mang số hiệu 101, ngồi
tách biệt với những người xung quanh. Gương mặt cô ta không biểu lộ một tia cảm
xúc, chậm rãi ăn bữa sáng của bản thân. Cô gái này là người được mặt nạ hồ ly
nhắc đến lúc đầu, là kẻ cầm đầu tổ chức vượt biên trái phép, Tịnh Y.
Không rõ lý do là gì, cô muốn chiêu mộ Tịnh Y
vào nhóm - “101, cô có muốn tham gia vào nhóm tôi không?”
“Tôi
không tin tưởng bất cứ ai trong căn phòng này” – Tịnh Y đáp trả
Thích
chơi trội đúng không. Được, để tôi xem cô trội được đến khi nào – “được thôi,
bao giờ muốn thay đổi ý định thì nói với tôi”
Trịnh
Sảng tỏ ra khó hiểu - “Tại sao lại muốn cô ta gia nhập nhóm, cô ta có khả năng
gì đặc biệt sao?”
Đổi
lại câu hỏi chỉ là một cái lắc đầu từ Cảnh Điềm – “không, là trực giác nói cho
tôi biết, cô ấy sẽ mang lại lợi thế cho chúng ta nếu đồng ý gia nhập”
“Nếu
tôi nhớ không lầm, cô chính là hacker lấy trộm bí mật quốc phòng mà người đeo mặt
nạ kia nhắc đến, đúng chứ?” – Tịnh Y lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Là
bị đe dọa” - cô nàng đính chính
“Cũng
là ăn trộm”
“Vậy
nếu cô là tôi, cô sẽ làm gì? Bỏ trốn? Báo cho sở cánh sát, nói với họ cô là
hacker? Rằng đang có người đe dọa ép buộc cô làm việc cho họ? Hay định một mình
chống lại mafia?”
“Ba
người, một người là hacker, một người thì rửa tiền, người còn lại chắc cũng
không khá hơn là bao, nhỉ?”
Băng
Băng tỏ ý không hài lòng – “tôi thì thế nào. Nói cho cô biết, chí ít tôi cũng từng
là giám đốc của một công ty lớn, chẳng qua do làm ăn thất bại mà thôi. Nhìn lại
bản thân mình xem, một con ả buôn người, có gì vinh quang mà đi cà khịa người
khác.”
Tịnh
Y xì một tiếng, không muốn tiếp tục tranh cãi.
“Được
rồi, được rồi, mau ăn đi” – Cảnh Điềm đứng ra hòa giải.
Thời
gian lần nữa trôi nhanh, buổi trưa vẫn là một phần cơm trứng thịt, cùng một chai
nước lọc.
Thẳng
đến khi cánh cửa lớn được mở ra một lần nữa, bọn họ biết lại sắp phải liều mình
tham gia vào trò chơi thứ hai. Theo quá trình giống như ngày hôm qua, 320 người
chơi tập hợp lại, nhận trứng rung, di chuyển theo lối cầu thang nhiều màu sắc đến
khu máy quét, cho trứng rung vào trong người, sau đó được đưa đến một căn phòng.
Nơi đây không có bất cứ thứ gì ngoại trừ những cánh cửa được đánh dấu từ 01 đến
16.
“Tất
cả 320 người chơi có 10 phút để tìm kiếm đội ngũ cho mình, tổng cộng 16 nhóm, mỗi
nhóm 20 người. Sau khi đủ thành viên, nhanh chóng chọn ra đội trưởng”
Cảnh
Điềm, Trịnh Sảng, Băng Băng lập tức tập hợp với nhau. Cô nàng một lần nữa ngỏ ý
Tịnh Y thay đổi suy nghĩ, gia nhập với nhóm nhưng kết quả đổi lại vẫn là sự thất
vọng. Sau 10 phút, nhóm của Cảnh Điềm lúc này đã tập hợp được 20 thành viên, đa
số đều là những gương mặt xa lạ, chẳng hạn như Dương Tử 345, Lộ Tư 490, Lệ Dĩnh
286…Băng Băng với sự biểu quyết của cả nhóm nghiễm nhiên trở thành đội trưởng.
Lý do rất đơn giản: cô nàng đã từng là giám đốc, ít nhất cũng có khả năng chỉ
huy và lãnh đạo một nhóm người.
Theo
yêu cầu, từng nhóm trưởng sẽ bốc lá thăm đại diện cho 16 cửa. Nhóm của Cảnh Điềm
ở vị trí số 7. Tiếp theo, 20 thành viên của 16 đội xếp thành một hàng dài, với
trưởng nhóm đứng ở vị trí cao nhất, những người áo đỏ đeo vào eo của từng người
một chiếc vòng đai kim loại, có dây xích liên kết với thành viên phía trước và
thành viên phía sau.
“Trò
chơi tiếp theo: Niềm Tin Đồng Đội”
“Luật
chơi rất đơn giản: phía sau cánh cửa này là một lối đi trên cao dài 200 mét rộng
1 mét, tuỳ thuộc vào mỗi cửa, những chướng ngại trên đó sẽ hoàn toàn khác nhau,
có thể dễ dàng hoặc khó khăn hơn những cánh cửa khác. Những người tham gia sẽ
phải đeo vòng đai kim loại có dây xích liên kết với người chơi khác, ngoại trừ
nhóm trưởng, 19 thành viên còn lại sẽ bị bịt mắt, đội chiến thắng là đội về
đích trong thời gian 10 phút. Ngoài ra, mỗi vòng đai có hai chốt mở khoá ngay tại
nơi đầu xích liên kết; nếu những thành viên ở giữa bị loại, nhóm trưởng có nhiệm
vụ phải nối xích của những thành viên còn lại thành một dãy như ban đầu mới được
phép tiếp tục trò chơi”
Không
cần phải nhiều lời, mỗi người đều hiểu rõ đây là một thú vui khác do đám người
bí ẩn này cố tình thêm vào. Dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu, chốt mở khoá
này đơn giản dùng để tự giải cứu bản thân cũng như trực tiếp loại bỏ người chơi
khác khi có biến cố xảy ra, những ai xếp ở vị trí sau cùng có khả năng rất cao
trở thành vật tế.
Lần
lượt từng người chơi đều bị bịt mắt, chỉ trừ lại 16 nhóm trưởng. Cánh cửa bắt đầu
mở, các đội chơi dần tiến vào bên trong. Đập vào mắt Băng Băng là một con đường
bằng gỗ dài và hẹp, cao hơn mặt lưới phía dưới khoảng chừng 20 mét. Trên con đường
có những chướng ngại như gai nhọn, dốc cao, vũng lầy, gốc cây, và có thể là cả
những chướng ngại ẩn đang được giấu trên đường đi. Tuy nhiên hai bên cũng có một
số trụ kim loại, cô nàng trong đầu suy đoán đây chắc hẳn là những trụ giữ giúp
người chơi bám lại khi có biến cố.
“Mọi
người nhớ phải làm chính xác theo những gì mà tôi nói, có biết chưa! Đi thẳng
5m!”
Trong
16 con đường, có hai con đường số 3 và 9 không có bất cứ chướng ngại nào; hay
nói dễ hiểu là hai đội chơi ở những vị trí đó có thể nhẹ nhàng đi về vạch đích
mà không mất một chút sức lực nào. Ngược lại, những số 1, 2, 6, 8 là những số cực
kỳ khó để vượt qua; phần còn lại đều ở mức trung bình: trong đó có con đường mà
Cảnh Điềm, Băng Băng và những người bạn đang toát mồ hôi để tìm cách vượt qua. Dưới
sự hướng dẫn liên tục của Băng Băng, đội ngũ này duy trì được ổn định trong 20
mét đầu tiên; cô nàng không quên nhắc nhở đồng đội đang đứng ở vị trí có trụ
bám. Bất ngờ, trong lúc di chuyển qua lớp
sình non, trứng rung thình lình hoạt động với tần suất cao khiến thành viên gần
cuối giậy nảy người, trượt chân ngã khỏi đường đi, vô tình kéo theo 2 người cuối
cùng và người chơi phía trên, trước khi Lộ Tư, người đứng ở vị trí thứ 16 kịp
thời ôm lấy trụ bám.
“490,
giật chốt khoá nhanh lên!” – Băng Băng quyết tuyệt ra lệnh – “ư” cô nàng cũng
đang khổ sở vì trứng rung của bản thân.
“Đừng
mà! Kéo chúng tôi lên! Đừng ngắt khoá!…” – Cạch! - Lộ Tư đưa một tay mò mẫm đến
vị trí khoá trên đai kim loại, giật chốt tách đầu xích rời ra trước lời cầu cứu
của bốn người đang treo lơ lửng. Kết quả, cả 4 người đều rơi thẳng xuống chiếc
lưới khổng lồ bên dưới. Giờ đây đội ngũ chỉ còn lại 16 người, các đội khác cũng
đang cố hết sức chạy đua với thời gian; thậm chí trước đó toàn bộ 20 người chơi
của đường số 6 đều đã bị loại do lớp dầu trơn phun ra từ cơ quan ngầm.
Trò
chơi tiếp tục, một nữa thời gian đã hết. Cả nhóm lúc này thành công di chuyển qua
60% đoạn đường. Những đội khác có không ít thành viên bị từ bỏ, toàn bộ bốn đội
chơi trên các tuyến 1, 2, 6 và 8 đều đã bị loại. Bên cạnh đó, trứng rung hoạt động
cũng khiến khả năng di chuyển và tập trung của từng người chơi thay đổi khác
nhau, gây cản trở cho toàn đội.
“Di
chuyển sang trái!” – thời gian còn lại 4 phút 30 giây
“Lần
lượt bước qua gốc cây, cẩn thận có gai nhọn trên đó!” – 4 phút
“Phía
trước là bãi đá dăm, bước từ từ, đừng để bị cắt vào chân!”
“Băng
Băng, còn bao lâu nữa mới đến đích vậy?” – Mất đi khả năng quan sát, xung quanh
lại liên tục vang lên những âm thanh la hét, chửi bới lẫn nhau, tinh thần Cảnh
Điềm bị kéo căng cực độ.
“Tầm
10 mét nữa, chướng ngại khá đơn giản, chỉ cần cả đội làm theo những gì tôi nói,
chắc chắn có thể cùng nhau về đích an toàn.
“Được,
cùng về đích thôi, úm…” – Cảnh Điềm bàn tay ấn nhẹ lên đôi vai đối phương trong
khi vẫn đang run rẩy vì hạ bộ đã ướt đẫm.
9
mét…8 mét…7 mét …6 mét …5 mét …- một khu
vực dài 3 mét phát ra tiếng động, nghiêng hẳn về một phía, đoạn giữa của đội
ngũ lập tức té ngã trượt ra khỏi đường.
“286,
345, lập tức ôm lấy cột trụ!”
Dương
Tử cùng Lệ Dĩnh hoảng loạng ôm chặt lấy hai thanh inox ở vị trí đang đứng. Sức
nặng của sáu người treo lơ lửng đang ghì
cả hai xuống, tình thế vô cùng nguy hiểm.
“286,
ngắt chốt khoá trước bụng, 345, ngắt chốt khoá sau lưng, nhanh!”
“Kéo
chúng tôi lên, đừng có mở khoá…”
Hai
người, dưới sự kích thích của trứng rung, một tay cố ôm lấy cột trụ, tay còn lại
nắm lấy chốt khoá, run rẩy giật ra – “xin lỗi”
“Đừng,
bọn khốn, lũ điếm!…” – hai âm thanh lãnh lẽo vang lên, sáu người nọ rơi thẳng
xuống khi vẫn tuôn ra những lời thoá mạ chửi bới, mặt đường di chuyển cũng một
lần nữa trở lại bình thường, theo quy định, Băng Băng phải nối xích liên kết tất
cả mười người còn lại thành một dãy như ban đầu, thành công di chuyển về vạch
đích khi thời gian chỉ còn lại chưa đầy một phút.
“Nhóm
số 7, thành công!” – giọng nói từ loa vang lên. Tất cả ngồi bệt xuống đất thở dốc,
cởi bỏ khăn bịt mắt nhìn về đoạn đường mình vừa đi qua. Từng người đều dâng lên
một cảm giác kinh sợ. Cảnh Điềm mỉm cười giơ ngón cái với Băng Băng – “cảm ơn đội
trưởng”
Lộ
Tư nắm chặt đôi tay đang run rẩy – “nhưng mà, tôi…tôi…”
“Không
có gì phải dằn vặt, nếu không bỏ bọn họ, tất cả đều phải bị loại” – Băng Băng
đánh gãy đối phương. Một số người im lặng, một số lại thở dài, nhưng tất cả đều
hiểu cô ấy nói đúng.
Sau
khi trò chơi thứ hai kết thúc, từ 320 người ban đầu giờ đây chỉ còn lại 167. Vòng
đai tự động tách ra rơi xuống sàn đấu – “xin chúc mừng những người chơi còn lại!
Ngày hôm nay các bạn đã thi đấu rất tốt, để khuyến khích, ông chủ đã quyết định
sẽ tặng cho các bạn một món quà bất ngờ”. Đám người cười tự diễu, một số thốt
ra lời chửi thề, một vài người gục xuống khóc. Tiếng hiệu lệnh reo lên inh ỏi,
họ được đưa đến một lối đi khác. Vẫn là cánh cửa lớn, nhưng lần này thứ chờ đợi
họ lại là bờ biển dài trong xanh cùng bãi cát trắng, những hàng dừa đong đưa
theo gió, ghế nằm, dù che, xa xa là hai chiếc bàn lớn chứa đầy những loại nước
ép tươi mát, những loại bánh ngọt xinh xắn nhất. Mọi thứ hiện hữu trước mắt làm
tất cả cảm thấy không chân thật. Cảnh Điềm nhìn xuống bàn chân, cảm nhận từng hạt
cát đang len lỏi. Chưa bao giờ trong cuộc đời cô nàng cảm thấy yêu thích hương
vị của cát biển như hiện tại.
“Đây
là đảo riêng, là bãi biển tư nhân - phần thưởng của ông chủ dành tặng cho mọi
người. Các bạn có một tiếng để làm bất cứ điều gì mình thích nhưng đừng nghĩ đến
việc chạy trốn. Hãy tận hưởng thật vui vẻ”.
167 là ngày sinh của em lun, cảm ơn chị câu truyện rất lôi cuốn ạ
Trả lờiXóa