Chương 1 - Hoa Bỉ Ngạn Đã Nở Rồi
Bắc
Kinh
Cảnh
Điềm cho laptop vào túi xách, đeo kính đen cùng khẩu trang, nhanh chóng rời
khỏi quán café. Cô nàng ra hiệu bắt lấy một chiếc taxi đang tiến đến.
“Đi
đâu em gái?”
“Sân
bay, càng nhanh càng tốt.”
“OK”
– tài xế cài số, nhấn chân ga, chiếc xe vút đi.
Nhắm
mắt tựa đầu vào cửa kính, tim đập liên hồi khiến tâm trí cô khó lòng bình tĩnh.
Cảnh Điềm là một hacker chuyên nghiệp, thường xuyên nhận hợp đồng từ những
khách hàng bí ẩn trên deepweb. Hai ngày trước, cô nhận được một email ẩn danh
gửi đến hộp thư cá nhân, nội dung bên trong yêu cầu Cảnh Điềm phải giúp họ lấy
được thông tin mật về vũ khí của chính phủ. Nếu không đồng ý, thông tin và vị
trí của cô sẽ được chuyển đến sở cảnh sát, mức án tù trên 50 năm hiện hữu trước
mắt; mặt khác, nếu thành công, cô sẽ có 1.000.000USD kèm theo đó là một vé máy
bay hạng thương gia sang Đài Loan tránh nạn.
“Anh
tài, tôi bảo anh đưa tôi đến sân bay mà, anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Dòng
suy nghĩ mông lung khiến cô lơ đãng, đến khi nhận ra có điều bất thường thì
chiếc taxi đã rẽ vào một con hẻm vắng người.
Tài
xế taxi không trả lời, chỉ lẳng lặng đeo lên một chiếc mặt nạ có hình tam giác
màu trắng sau đó ấn nút. Bất ngờ, một dòng khí trắng phun ra, chẳng mấy chốc đã
tràn ngập không gian bên trong xe.
“Khốn
kiếp! Mở cửa, mở cửa ra! Có ai không? Cứu tôi với!” – Cảnh Điềm muốn thoát khỏi
đây nhưng cửa đã bị khoá lại, cô nàng cố gắng đập thật mạnh vào kính xe, la hét
cầu cứu người bên ngoài, nhưng lại nhanh chóng bị luồng khí trắng làm cho
choáng váng, xung quanh cô mờ mờ ảo ảo, cuối cùng ngã xuống ghế sau bất tỉnh.
Chẳng
biết đã bao lâu, Cảnh Điềm mơ màng nhận ra mình đang bị nhốt bên trong một
chiếc xe, có thể là xe tải lớn, tay chân đã bị trói, mắt bị bịt bằng vải rất
dày và miệng dán băng dính. Hậu chấn của luồng khói trắng lúc trước khiến bản
thân Cảnh Điềm như bị rút cạn sức lực, đầu đau như búa bổ, nhanh chóng một lần
nữa chìm vào hôn mê.
Lần
nữa tỉnh lại, đập vào mắt cô nàng là một gương mặt xa lạ. Cảnh Điềm giật bắn
người ngồi dậy, hét lớn, lui về phía sau.
"Nè
bình tĩnh đi, tôi cũng không phải là yêu quái ăn thịt người, cô hét lớn như vậy
làm gì."
"Cô
là ai, cô muốn làm gì, đây là trại giam sao?" – Cảnh Điềm nhìn xung quanh,
đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi tỉnh dậy. Cô nàng nhận ra
bên trong căn phòng rộng lớn này ngoài bản thân mình còn có hàng trăm cô gái
khác, tất cả đều mặc bikini màu xanh dương, giống với thứ cô đang mặc trên
người"
"Tôi
là Băng Băng, còn đây là đâu thì tôi cũng không biết, chỉ biết khi tỉnh lại thì
tôi đã ở đây rồi"
“Cô
cũng bị bắt khi đang ngồi taxi?”
“Đúng
là như vậy, làm sao cô biết, cô…cũng bị giống tôi sao?”
Cảnh
Điềm nhẹ gật đầu, xem ra sự việc không đơn giản như cô nghĩ. Điện thoại, túi
xách đều không còn. Cô nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt, phía trên đó là một
màn hình lớn với con số 500. Số trên áo của mình là 149, cô gái Băng Băng kia
tương ứng là 001.
Sự
ồn ào kéo Cảnh Điềm trở về thực tại. Giữa khoảng trống của căn phòng, hai cô
gái đang đánh nhau, miệng liên tục mắng chửi về một khoản tiền nào đó. Có vẻ
như họ đã có quen biết nhau từ trước, xích mích cũng không nhỏ. Ngay lúc này,
cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, phía sau là một nhóm mười một người phụ nữ mặc
đồng phục đỏ, trên tay cầm súng điện, mặt nạ che đi khuôn mặt họ. Trong đó,
mười người có hình tam giác trên mặt nạ; người còn lại rất khác biệt, là một
chiếc mặt nạ hồ ly. Nếu không sai thì đây chắc hẳn là trưởng nhóm hoặc người có
quyền lực ở đây.
“Tất
cả tập trung!” – một người trong nhóm ra lệnh.
Cảnh
Điềm cùng những cô gái còn lại di chuyển ra khoảng trống, nghi hoặc nhìn về
nhóm người đối diện. Cô gái đeo mặt nạ hồ ly lúc này mới cất giọng:
“Tất
cả những người đang có mặt ở đây, bên ngoài xã hội đều là tội phạm, hacker mũ
đen, buôn người, tham nhũng, lừa đảo, ... hay nói dễ hiểu hơn, bất cứ ai trong
số các cô nếu bị cảnh sát bắt được đều phải chịu mức án từ 50 năm cho đến chung
thân”
Cô
gái đó ấn remote trên tay, màn hình phía trên liền thay đổi - “Cảnh Điềm,
hacker ăn trộm bí mật quốc gia; Lộ Tư, đầu độc quan chức; Tịnh Y, tổ chức đưa
người vượt biên; Trịnh Sảng, lập công ty ma, rửa tiền,…”
“Các
cô là ai, muốn gì ở chúng tôi?” – người lên tiếng chính là Lộ Tư, mang số hiệu
490 trên áo.
“Việc
chúng tôi là ai các cô không cần quan tâm, chỉ cần biết một điều, chúng tôi ở
đây là để tặng cho các cô cơ hội thứ hai làm lại cuộc đời”
Cảnh
Điềm giơ cánh tay - “Làm lại cuộc đời, ý của cô là sao?”
“Rất
dễ hiểu, chỉ cần tham gia 6 trò chơi, tất cả những tội danh trước đây của người
chiến thắng sẽ được xoá sạch, kèm theo đó một số tiền khổng lồ mà các cô có làm
cả đời cũng không kiếm được”
“Vậy
còn người thua cuộc?’’
“Càng
đơn giản hơn, những người thua cuộc sẽ được đưa đến nhà tù biệt lập để chấp
hành hình phạt”
“Chúng
tôi lấy gì để tin cô” – Tịnh Y 101 cũng lên tiếng.
“Các
cô cứ việc, nhưng tôi nói trước, nếu có suy nghĩ về việc trốn thoát khỏi đây
thì hãy từ bỏ ngay lập tức, đơn giản đó là điều không thể. Thay vào đó, hãy sẵn
sàng để tham gia những trò chơi sắp tới”
Băng
Băng 001 - “Trò chơi mà cô nói là gì, nếu chúng tôi từ chối tham gia thì sao?”
“Về
các trò chơi, để công bằng cho tất cả, chúng tôi sẽ không tiết lộ trước, từ
chối sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền lợi, sẽ bị tước bỏ quyền tham gia, chờ
bóc lịch trong phòng giam”
Cô
gái đeo mặt nạ hồ ly ra hiệu mang đến ba chiếc bàn: “trên đó có sẵn 500 hợp
đồng tham gia trò chơi, 500 chiếc vòng cổ cùng với 500 trứng rung, các cô đứng
thành ba hàng, từng người di chuyển lên phía trước, ký tên sau đó đeo vòng cổ,
tất nhiên, nếu có ai muốn quãng đời còn lại của mình ở trong nhà giam thì có
thể không ký”
Các
cô gái nhìn nhau, dần dần cũng bắt đầu xếp thành ba hàng dài. Theo thời gian,
Cảnh Điềm cũng tiến đến vị trí, trên bàn là một mảnh giấy a4 có nội dung rất
đơn giản – “người tham gia không được tự ý rời bỏ trò chơi, nếu rời bỏ, xem như
bị loại”
“Chỉ
vậy thôi sao?” – Cảnh Điềm nghi hoặc nhìn về phía một cô gái đeo mặt nạ, nhưng
đổi lại chỉ là sự im lặng đến nhàm chán.
Cô
nàng lắc đầu, cầm bút bi ký tên của mình sau đó nhận lấy vòng cổ và trứng rung.
Khi
tất cả 500 người tham gia đều đã ký đầy đủ, cô gái mặt nạ hồ ly nhẹ gật đầu hài
lòng – “di chuyển theo hướng dẫn, trò chơi đầu tiên sẽ diễn ra sau 20 phút nữa”
500
cô gái di chuyển theo các lối cầu thang đầy màu sắc đến một dãy máy quét được
ngăn cách, đứng vào vị trí để nhận dạng, Cảnh Điềm cũng không ngoại lệ. Theo hệ
thống yêu cầu, cô nở một nụ cười tươi có vẻ gượng ép để làm avatar người chơi,
sau đó là yêu cầu nhét trứng rung vào vùng kín trước camera. Điều này dẫn đến
phản ứng của một số người nhưng nhanh chóng bị dập tắt bằng bạo lực. Khi hoàn
thành, tất cả tiếp tục được đưa đến một bãi đất trống dài 200m, rộng 50m, cả 4
phía đều là tường cao, đầu bên kia là hai người mặc áo đỏ, ngay giữa họ là một
con búp bê cao 3m đứng trước một cái cây lớn.
Một
giọng nói phát ra từ chiếc loa – “trò chơi thứ nhất: Hoa Bỉ Ngạn Đã Nở Rồi”
“Nội
dung của trò chơi: khi búp bê xoay mặt vào thân cây và hát câu hoa bỉ ngạn đã
nở rồi, người chơi lập tức di chuyển về phía trước. Khi búp bê xoay lại, người
chơi phải lập tức đứng yên. Những ai còn di chuyển sẽ bị loại, những ai vượt
qua vạch đích trong thời gian 10 phút xem như chiến thắng. Lưu ý: câu hát hoa
bỉ ngạn đã nở rồi sẽ có thời gian dài ngắn khác nhau”
“Sẵn
sàng! Bắt đầu!” – người áo đỏ bắn một phát súng lên trời.
Búp
bê kia xoay đầu về phía thân cây bắt đầu hát “hoa bỉ ngạn đã nở rồi”, 500 người
chơi lập tức chạy về phía trước. Khi búp bê xoay trở lại, đoàn người lập tức
đứng yên. Nhiều người trong số đó không kịp đứng vững, bộ cảm biến trên mắt búp
bê lập tức nhận ra và trừng phạt: chiếc vòng cổ phát ra dòng điện khiến những
người vi phạm bị giật mạnh, họ hét lớn ngã vật xuống đất bất tỉnh, cảnh tượng
trước mắt khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh lẽo sống lưng. Chỉ trong
đợt đầu tiên đã có đến 28 người bị loại. Cảnh Điềm tim đập rất nhanh, chỉ một
sơ suất nhỏ cũng có thể khiến bản thân lâm vào tình thế nguy hiểm, và tuyệt
nhên sẽ không có bất cứ cơ hội nào để sửa sai.
Lượt
thứ hai bắt đầu, trứng rung bất ngờ hoạt động một cách ngẫu nhiên, nhiều người
chơi xui xẻo đã run rẩy khi búp bê xoay mặt lại. Kết quả vẫn chỉ có một, bị
loại, lần này là 35 người.
Thời
gian dần trôi qua, lượt thứ ba có 22 người bị loại.
Lượt
thứ tư, 10 người bị loại.
Lượt
thứ năm, tiếp tục là 10 người.
Nhiều
người nghĩ ra cách để qua mắt búp bê, họ tìm cách đứng ngay phía sau lưng của
người chơi trước, cả Cảnh Điềm cũng học theo. Nhưng ngay lượt chơi thứ
sáu, biến số đã xảy đến: từ mặt đất, hàng trăm chiếc lỗ nhỏ được mở ra, từ bên
trong xuất hiện vô số loài côn trùng như gián, rết, rắn, bò cạp liên tục bò ra,
bay tán loạn,… Một số cô gái do hoảng sợ bất ngờ đã di chuyển và bị loại ngay
lập tức, ngã gục xuống bất tỉnh. Trong lượt này, ít nhất 40 người đã bị loại.
Trong
một căn phòng sang trọng, cô gái khi nãy lúc này đã tháo bỏ mặt nạ hồ ly, ưu mỹ
ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhấp một ly rượu vang đỏ, đôi mắt đẹp chăm chú
nhìn vào màn hình lớn. Tất cả hình ảnh về trò chơi đều nằm trong tầm quan sát
của cô.
Trở
lại trò chơi, lúc này, thời gian chỉ còn lại bốn phút nhưng với việc đám côn
trùng xuất hiện bất ngờ, cộng với việc vùng kín bị trứng rung làm khổ sở đã
khiến cho rất nhiều người chơi bị loại, điều đáng sợ hơn là một số loại côn
trùng như bọ cạp, rắn và rết vẫn giữ nguyên nọc độc của chúng. Hoàn cảnh của
Cảnh Điềm hiện tại rất không được khả quan. Trứng rung hoạt động liên tục làm
cô nàng giật bắn, run rẩy, kích động một con rết khiến nó đâm chiếc đuôi gai
độc vào bàn chân phải; ngoài ra một con gián đất bò vào giữa khe ngực khiến
Cảnh Điềm gần như hoảng loạng. Theo từng đợt di chuyển trôi qua, nọc độc khiến
phần thân dưới của cô bắt đầu tê dại dần, di chuyển mỗi lúc một khó khăn, điều
tương tự cũng xảy ra với nhiều người chơi khác. Tỷ như một cô gái gần đó bị rắn
quấn lấy, một người khác đối mặt với những con rết to lớn chắn đường, hoặc
những con gián hôi hám.
Khi
thời gian chỉ còn lại 10 giây, hơn 60% người chơi đã thành công. Cảnh Điềm khi
này chỉ còn cách vạch đích 20cm nhưng toàn bộ phần thân dưới của cô đã hoàn
toàn tê liệt, không cách nào tiếp tục di chuyển. Những giây cuối cùng dần trôi
qua, ngay khoảnh khắc Cảnh Điềm cảm thấy tuyệt vọng nhất, từ phía sau, một cô
gái chạy đến, ôm lấy cô, cả hai cùng nhau ngã về phía vạch đích, thành công
vượt qua trò chơi.
Cảnh
Điềm nhìn qua cô gái đã cứu mình, người chơi mang số hiệu 444 – “cám ơn, cám ơn
cô”
“Không
có gì, nhân tiện, tôi là Trịnh Sảng” – Trịnh Sảng tham lam hít lấy không khí,
bộ ngực căng tròn nhịp nhàng theo hơi thở của cô.
“Cảnh…Cảnh
Điềm”
Ngay
khi thời gian kết thúc, những người chơi chưa hoàn thành- tức chưa vượt qua
vạch về đích - đều bị điện từ vòng cổ giật bất tỉnh. Những người chơi bị trúng
độc như Cảnh Điềm được những người áo đỏ tiêm vào cơ thể một loại thuốc giải.
Bên cạnh đó, vạch về đích có một loại hợp chất khiến đám côn trùng không dám
đến gần. Tất cả người chơi có 20 phút để nghỉ ngơi, cũng như trung hoà chất độc
trong người. Sau đó, theo chỉ dẫn của đám người áo đỏ, các cô đi đến dãy nhà
tắm. Ở đây, tất cả được thông báo có 20 phút để vệ sinh và tắm rửa, họ cũng
cung cấp khăn tắm, sữa tắm và bikini mới. Khi thời gian đã hết, một lần nữa
toàn bộ người chơi theo lối hành lang đầy màu sắc trở về căn phòng lớn ban đầu.
Cô gái hồ ly một lần nữa xuất hiện – “chúc mừng 320 người chơi đã thành công
vượt qua trò chơi thứ nhất”
Trần
của căn phòng chuyển động, mở ra một chiếc lỗ tròn, từ bên trong, một con heo
bằng thuỷ tinh khổng lồ được hạ xuống, một chiếc ống bằng thuỷ tinh khác có vị
trí nằm ngay phía trên.
“Trong
trò chơi lần này có 180 người chơi bị loại, mỗi người chơi bị loại tương đương
với 100 triệu NDT, do đó tổng giá trị phần thưởng sẽ là 18 tỷ” – dứt lời, từ
ống thuỷ tinh rơi xuống hàng loạt cọc tiền giấy vào heo thuỷ tinh trong sự kinh
ngạc, thèm khát của những người phía dưới. Tiếp sau đó, thức ăn được đưa đến,
là cơm trứng thịt quay đặt trong hộp kim loại. Trong lúc dùng bữa, Cảnh Điềm
không quên cảm ơn Trịnh Sảng một lần nữa vì đã cứu mình, nhưng tình huống đáng
nhớ nhất phải là khi màn hình lớn trong phòng chiếu cảnh 180 người chơi thua
cuộc bị áp giải, trói chặt tay chân vào một cây cọc gỗ, mắt bị vải đen bịt lấy,
miệng ngậm chặt ballgag màu đỏ có lỗ, từ miệng của họ chảy ra nước dãi, phần
bên dưới bị trứng rung hành hạ.
- Sói Trắng -